Mô tả: Bài 1: Huynh Trưởng - Nhà giáo dục thiếu nhi. Ra khỏi thuyền, Đức Giêsu thấy một đám người rất đông tuôn đến cùng Ngài trong nơi hoang vắng, Ngài chạnh lòng thương vì họ bơ vơ như đàn chiên không người chăn dắt, và Ngài bắt đầu dạy dỗ họ nhiều điều
Trưởng thành trong tình yêu. Editor Tin Nguyễn. 23/04/2021 - Cập nhật 10/07/2021. Tình yêu không phải là kiến thức cần học hỏi mà là sự phát triển. Để trưởng thành trong tình yêu, điều bạn cần làm không phải là học cách yêu, mà là loại bỏ những cách đánh mất tình yêu
TOP 40 bài Viết bài văn nghị luận về vấn đề Vai trò của gia đình đối với sự trưởng thành của mỗi người | Ngữ văn lớp 7 Kết nối tri thức - Tổng hợp 500 bài văn mẫu lớp 7 Kết nối tri thức với cuộc sống hay nhất giúp học sinh viết bài tập làm văn lớp 7 dễ dàng
6. "Thời gian có hạn do đó đừng lãng phí để sống cuộc sống của người khác. Đừng bị mắc kẹt bởi những giáo điều - nghĩa là sống sao cho phù hợp với những suy nghĩ của người khác. Đừng để tiếng ồn của các ý kiến khác xung quanh nhấn chìm tiếng nói bên trong bạn.
(GDVN) - "Huế là một tình yêu bất tận, tôi yêu anh Sơn như yêu Huế, bây giờ Huế đối với tôi là một quê hương thứ hai, là một phần trong cuộc đời của tôi", Diễm nói. Trong ca khúc "Lặng lẽ nơi này" của Trịnh Công Sơn có câu: "Tình yêu mật ngọt, mật ngọt trên môi/ Tình yêu mật đắng, mật đắng trong đời".
Người Tình Của Thuyền Trưởng. Thể loại: Tiểu Thuyết. Tác giả: Claudette Williams. Số chương: 47. FULL. Chương mới nhất: Chương 47. Cập nhật cuối: 6 năm trước. Kate, cô thiếu nữ xinh đẹp mà danh sách đàn ông ngưỡng mộ nàng khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng phải ganh
Tình yêu người lính biển . Một ngày cuối tháng 6, chúng tôi đến thăm gia đình Thượng úy Hoàng Tuấn Anh (SN 1983- thuyền trưởng tàu CSB 2013- Hải đội 201-Vùng Cảnh sát biển 2) trên phố Bạch Mai (Hà Nội), chiến sĩ Cảnh sát biển đang làm nhiệm vụ thực thi pháp luật tại vùng biển Hoàng Sa.
Ngày đăng: 21:23 11-07-2021. Chương 14 : Thiếu niên thuyền trưởng con đường phía trước. Chương 227: Thiếu niên thuyền trưởng con đường phía trước Thiếu niên thuyền trưởng đang tại tu hành. Có thể làm cho mình tự do, ung dung tu luyện, đối với loại cơ hội này, thiếu niên
Vay Tiền Cấp Tốc Online Cmnd. Người đàn ông thấp bé trong bộ áo chẽn sải những bước dài nôn nóng khắp phòng, vừa nói vừa vung vẩy một cánh tay còn lại, con mắt độc nhất nheo nheo.− Nhưng thưa thủ tướng, ngài cần phải thấy rằng nhất cử nhất động cuả tôi bây giờ lại phụ thuc vào thằng cha Bonapatre ấy!- Nelson càng nói càng cáu kỉnh- Quả thật, tôi biết làm sao một khi tụi Pháp chẳng chịu đánh đấm gì cả? Tôi đã đuổi bọn chết toi ấy chạy khắp Đại Tây Dương nhưng chúng cứ lẩn như chạch, quyết không chường mặt ra.− Tin tức cho hay Napoleon đang ở Boulogne cùng toàn bộ ngự lâm quân và một trăm hai mươi ngàn binh mã. Nếu toàn bộ hạm đội Pháp quy tụ lại, họ sẽ có sáu mươi hai tàu chiến- Pitt lắc đầu nói và quay sang Branwell- Đây chính là lúc tôi cần đến anh đấy, Branwell, mặc dù anh có thể từ chối vì xét cho cùng, anh không phải sĩ quan Bộ Hải Quân.− Tôi luôn sẵn sàng phụng sự, thưa ngài- Branwell đáp liền.− Toàn hạm đội Pháp đã tụ lại và đang di chuyển. Tôi yêu cầu anh hãy cố xác định hướng đi cuả chúng. Nhưng nếu anh bị phát hiện thì cơ hội sống sót cuả anh chỉ còn phụ thuộc vào tốc độ thôi.− Ngài cứ coi như nhiệm vụ đã hoàn thành.− Anh còn một nhiệm vụ là phải giữ kín chuyện này. Điều đó rất quan trọng- Pitt nghiêm nghị nói. Anh còn có người vợ trẻ. Anh sẽ nói gì với cô ta?− Vậy ngài bảo tôi phải nói dối vợ tôi chứ gì?- Bá tước hỏi khô phá lên cười.− Tất nhiên là không. Nhưng đàn bà là hay vui chuyện lắm.− Bà Hester có vậy đâu!- Bá tước khẽ nói.− Phải, phải, thôi được, anh có thể tiết lộ cho một mình vợ anh thôi nhé.− Bao giờ ngài muốn tôi lên đường.− Ngay lập tức.− Vậy tôi xin phép cáo choạng tối Bá tước mới về đến nhà, mệt mỏi rã rời. Con tàu cuả chàng đang thả neo ngoài cảng, và sáng mai chàng phải đi sớm mà không có thuyền phó nhận thấy tâm trạng ủ rũ cuả chồng. Nàng sà vào lòng chàng, thủ thi?− Anh không được hài lòng với công việc hôm nay à?- nàng hỏi, nhẹ nhàng cởi chiếc áo đi ngựa cuả chàng. Chàng cầm lấy tay nàng.− Kate, sáng mai anh phải nhổ neo sớm.− Không, không!- nàng la lên.− Anh phải đi, nhưng không lâu đâu; hai, ba, hoặc bốn hôm là cùng thôi. Anh chỉ đến Boulogne rồi lại quay về.− Em đi với anh.− Không được. Đó không phải chỗ dành cho đàn bà.− Mặc kệ, em cứ đi.− Anh đã bảo là không mà, miễn bàn cãi đi.− Một khi anh đi, em cũng đi theo, ta miễn bàn cãi.− Kate, anh không muốn phải nhốt em vào trong phòng đâu đấy. Anh xin em, cưng, anh đã quá mệt để tiếp tục cuộc tranh cãi vô nghĩa nghĩ một thoáng rồi vươn tới hôn lên má chàng.− Anh nói đúng, em thật là ngớ nhìn nàng ngờ vực, nhưng không nói gì thêm vì bữa ăn tối đã được dọn lên. Suốt bữa ăn, Kate tíu tít kể đủ chuyện, có vẻ nàng đã quên hẳn ý định cuả thức dậy sớm, đặt một cái hôn lên trán vợ rồi vội vã mặc quần áo. Năm giờ sáng, chàng rón rén ra khỏi phòng. Chàng không dám đánh thức Kate, sọ nàng lại nì nèo đòi đi cửa vừa khép lại sau lưng chàng, Kate đã vùng dậy. Nàng hối hả lôi ra bộ quần ao rộng thùng thình mượn cuả Danny, tròng vào người, rồi xỏ chân vào đôi bốt đi ngựa. Đoạn, nàng vấn cao tóc, chụp chiếc mũ kỵ sĩ lên đầu vào, kéo cho nó sụp xuống trán. Nàng lần mò ra chuồng ngựa và chọn con ngựa của Willy. Không đầy hai mươi phút sau, nàng đã tới bến cảng và nhìn thấy con tàu Gypsy đã căng buồm, sẵn sàng nhổ ai nhận thấy cậu con trai nhỏ nhắn đã lẻn lên boong tàu vì cánh thủy thủ còn đang mải tíu tít chạy ngược chạy xuôi chuẩn bị cho giờ xuất phát, con thuyền trưởng Branwell thì đang ở trong cabin để xác định lộ trình. Kate len lén đi về phía đuôi tàu và tìm thấy một cánh cửa mở vào phòng chứa đồ. Nàng liền chui tọt vào đó. Căn phòng nóng hầm hập, nhớp nhúa và tối om, tuy nhiên, nàng cũng tìm được một chỗ tạm gọi là dễ chịu trên mấy bao bột. Nàng cứ ngồi lỳ ở đó và ngủ thiếp đi. Đến khi nàng tỉnh dậy, con tàu dã lắc lư theo một nhịp đều đặn chứng tỏ nó đang trên đường ra khơi. Nàng duổi dài chân, vươn vai, bật dậy, quyết định rời khỏi nơi ẩn náu. Nàng đẩy mạnh cánh cửa và đâm sầm vào một thủy thủ đứng bên ngoài. Cả hai cùng nhảy dựng lên rồi trố mắt ra nhìn nhau.− Ô hô, chúng mày ơi, ra mà coi này- Gã thuỷ thủ rống lên- Trong nhà kho bay ro một vật gì kháu quá!Trong nháy mắt, đám thủy thủ trên boong đã đổ xô lại, vây quanh nàng, cười rúch rích.− Cậu em có phải thuỷ thủ không vậy?- Một gã to con trong bọn cảm thấy đã đủ. Nàng bắt đầu nổi bực, không hiểu chồng mình còn rúc ở xó xỉnh nào. Nàng giật phắt chiếc mũ khỏi đầu, để cho mái tóc đen dài xổ xuống tận eo lưng, và một tiếng ồ đồng loạt bật ra từ họng đám thủy thủ.− Ối Đức mẹ Ơi! Một ả đàn bà!- Gã thủy thủ phát hiện ra nàng lại rống lên.− Bây giờ các anh làm ơn chỉ cho tôi phòng thuyền trưởng chứ?- Nàng nói, mắt lấp lánh nhìn vẻ mặt thộn ra cuả đám đàn cũng chẳng cần phải đi mời thuyền trưởng vì chàng đã tới nơi, hầm hầm đập vào mũ vào vai một gã thủy thủ.− Đồ ngốc nghếch! Lũ đui mù! Sao các cậu lại để cho vợ tôi lên tàu hử?- Rồi chàng chộp lấy cánh tay Kate- Bà đã làm tôi bị trễ lại nghiêm trọng, thưa bà, và tôi rất không hài lòng. Tôi không thích khi mệnh lệnh cuả tôi không được tuân theo!− Mệnh lệnh cuả anh à?- Kate đay lại cao giọng.− Kate, anh có cần phải quỳ xuống... - chợt nhận thấy các thuỷ thủ vẫn xúm xít xung quanh, chàng quát lên- Giải tán!Nhưng chẳng ai nhúc nhích. Bất lực Branwell lại quay sang vợ.− Kate...Kate! Em không hiểu ư, chuyến đi này cực kỳ nguy hiểm. Nếu quân địch phát hiện ra thì anh chẳng có thứ vũ khí nào chọi nổi với tàu chiến cuả chúng.− Branwell, nếu anh bị chìm, em cũng chìm theo luôn. Chúng mình cùng chết- nàng cứng cỏi thở dài đánh sượt, nhưng trong lòng bùng lên một niềm hân hoan khôn ta?− Thôi được rồi, cưng!- Chàng nói và ôm lấy bất ngờ, đám thủy thủ reo ồ lên. Thường thì dân thủy thủ rất kiêng để phụ nữ trên tàu. Họ sợ gặp rủi ro. Nhưng với Kate thì khác. Nàng đã lừa được họ mà lẻn lên. Nàng đã chiến thắng được thuyền trưởng cuả họ. Họ thích giờ sau, con tàu đến Boulogne và được biết hạm đội Pháp đã đi về phía nam. Họ liền dong buồm đuổi theo. Gió thuận và con tàu mở hết tốc lực về phiá St. Vincent, cực tây nam cuả Bồ Đào đi về cabin cuả chồng. Căn phòng hẹp, nhưng cũng đủ chỗ cho một chiếc tủ commot khá lớn và một chiếc giường rộng hơn nàng tưởng, lại có cả bồn rửa mặt say sưa vì thắng lợi, nàng bổ nhào lên giường như một đứa trẻ vừa đòi được đồ chơi. Branwell bước vào đúng lúc để chứng kiến cảnh đó, và quên cả ý định mắng nàng, chàng bật cười khùng khục.− Lạy đây, cô bé không vâng đi bằng đầu gối ra mép giường quấn lấy cổ chàng, cố kéo chàng ngã lên người mình. Nhưng chàng cứ đứng trơ trơ, mặc cho nàng ra sức lôi kéo. Bất thần, chàng đổ sập vào nàng, được thể, nàng hôn như mưa lên mặt chàng, hôn lên ngực, lên cổ, lên vai, rồi xa hơn xuống dưới. Nhưng cửa cabin bỗng bật mở làm nàng ngồi dậy, quay đi, mặt đỏ nhừ.− Bỏ mẹ! Xin lỗi ông thuyền trưởng. Tôi quên mất là có mặt phu nhân- người phục vụ lẩm bẩm, tay bưng khay đồ ăn, đứng đực ra.− Không sao, Tach, tối nay tôi phải phục vụ phu nhân. Cậu có thể đi- chàng ra lệnh và liếc nhìn Kate đầy ý nghĩa. Nhưng mùi thức ăn thơm ngào ngạt phả tới đã át hết những ý nghĩ lãng mạn cuả nàng. Nàng gạt bàn tay nôn nóng cuả chàng ra và nói rằng suốt cả ngày nàng chưa có gì vào bụng. Chàng cười khi nhìn nàng mở nắp khay thứa ăn, hít hà, chấm mút. Nhưng họ ngồi vào bàn ăn chẳng được bao lâu thì tiếng chuông báo động ré lên khiến Branwell đứng bật dậy.− Ở lại đây, Kate!- chàng nói gọn lỏn và nhoáng cái đã biến cần phải biết có chuyện gì xảy ra. Nàng cũng chạy khỏi cabin và thoăn thoắt trèo lên boong tàu. Nàng nhìn thấy Branwell đang đứng bên bánh lái, vừa điều khiển con tàu vừa hò hét ra lệnh cho các thuỷ thủ. Nàng đang há mồm ngạc nhiên vì sự tuân lệnh răm rắp cuả họ thì một tiếng nổ đinh tai nhức óc rền vang trong không khí kèm theo một quả đại bác rơi tòm xuống biển ngay sát mạn tàu Gypsy làm nước bắn tung lên, tạt thẳng vào người nàng với một sức mạnh khiến nàng ngã giúi xuống sàn. Ôi lạy Chuá, hóa ra chiến tranh là thế này đây, những con người không quen biết bắn vào nhau, nàng vừa nghĩ vừa lồm cồm bò dậy, và nhìn thấy những cánh buồm cuả quân Pháp nổi rõ đằng xa, vì trời và biển lúc này đang hòa trộn trong làn khói súng đen Gypsy đổi hướng, trở buồm theo chiều lợi gió và bắt đầu chạy đường chữ chi trên mặt biển. Đạn đại bác vào hoa? mai vẫn dội sang liên tiếp và vài quả trúng vào lớp sàn boong làm các mảnh gỗ văng tung toé. Nhưng chiếc tàu chiến Pháp cồng kềnh với hai mươi tư khẩu thần công và năm tầng boong làm sao sánh nổi tốc độ cuả Gypsy thon dài, nhỏ nhắn. Chẳng mấy chốc, tàu Gypsy đã thoát ra khỏi tầm đạn. Ở trên boong, Kate chợt cười nấc lên, tiếng cười lanh lảnh cuả nàng vang khắp con tàu. Lúc này, Branwell mới nhìn ra nàng. Chàng kinh hoàng nhận thấy nàng đứng giữa đường đạn mà cười như nắc nẻ. Lạy Chuá, một viên đạn đại bác đã có thể xé tan nàng ra!− Kate, xuống dưới!- chàng gào lên và nhảy xổ đến, thô bạo túm lấy nàng và gần như lôi xềnh xệch nàng về cabin. Sau khi cưa? đã đóng sầm lại, chàng vẫn còn giữ chặt nàng.− Nếu cô muốn ở lại trên con tàu cuả tôi thì phải tuân theo mệnh lệnh cuả tôi, như tất cả thủy thủ đòan. Không phải chỉ vì sự an toàn cuả cô, mà còn vì tất cả những người khác ở đây. Họ tin cậy nơi tôi và phải giữ được lòng tin ấy cuả họ, bởi vì chúng tôi còn phải vào sinh ra tử với nhau. Nhưng mẹ kiếp, cô đã quấy nhiễu tôi vì những trò nhõng nhẽo cuả mình. Cô trẻ con lắm. Cô cần phải học rằng, có những việc không thể đem vuốt ve hay thỏ thẻ ngọt ngào ra mà xong. Cô làm mất uy tín cuả tôi trước mặt các thủy thủ. Lần sau, bỏ cái trò nhõng nhẽo ấy đi!Mắt nàng đã đầy ắp lệ.− Em... em không biết, Branwell.− Ôi, Kate- chàng thở dài và ôm lấy nàng.− Branwell, em xin lỗi anh, xin lỗi anh- nàng thút thít, và chàng nguôi giận ngay lập tức. Chàng dịu dàng hôn ngay lên môi nàng rồi khẽ đẩy nàng ra.− Nào, bây giờ nằm nghỉ đi, cưng. Anh phải trở lên đi rồi nàng mới nhận thấy mình đang run lập cập. Nàng trút quần áo ướt xuống sàn và chẳng buồn chải lại mớ tóc rối tung vì gió biển, nàng chui vào chăn ngủ thiếp đi. Rất lâu sau, nàng tỉnh giấc vì cảm thấy chàng đã nằm bên cạnh mình. Nàng nhích sát vào và vuốt ve lưng chàng, rồi rạo rực áp chặt tấm thân trần vào người chàng. Chẳng thấy chàng phản ứng gì, nàng liền nhỏm dậy để nhìn mặt chàng. Hay là chàng còn giận? Nhưng không, mắt chàng nhắm nghiền và chàng đang ngủ say sưa, kiệt sức sau một ngày căng thẳng. Nàng thở dài và lại rúc vào lưng chàng, ngủ nàng thức giấc, trời đã tờ mờ sáng, nhưng không phải ánh sáng lọt vào phòng đã đánh thức các giác quan cuả nàng. Bởi vì nàng cảm thấy khắp người nóng ran, và một khoái cảm kỳ lạ chạy rần rật quanh vùng thắt lưng nàng. Nàng mở mắt và nhìn thấy Branwell nằm xòai bên nàng, đầu chàng đang lúi húi giữa hai đùi nàng, và nàng rên lên. Nàng níu lấy tay chàng, thì thầm xin chàng ngừng lại vì không hiểu sao nàng thấy sờ sợ cái cảm giác mới mẻ, quá mãnh liệt này.− Bà ngon lắm, thưa bà- chàng nói, kéo hai chân nàng rộng ra và miết môi dọc theo người nàng từ dưới lên trên, cho đến khi gặp môi nàng và cả người chàng đã duỗi dài trên tấm thân êm ái cuả nàng. Cùng nhau, họ bay lượn mỗi lúc một lên cao, cao tít. Họ là hai nửa muốn hòa trộn làm một, một thực thể duy nhất trên cõi đời!Tàu Gypsy theo bén gót hạm đi Pháp tới Candit. Sau khi đã tin chắc quân địch đóng chốt ở đó, Branwell có thể khẳng định rằng quân Pháp đang chuẩn bị tấn công vào Trapalgar. Bây giờ thì đô đốc Nelson đã có thể chiêu tập các chiến thuyền cuả mình và đi đón đầu mexừ Villeneuve được rồi! Hừ, bọn chó ấy sẽ được giã một trận nhớ đời, Branwell nghĩ và cười gằn.− Dì Sarah, Willy, Danny- Kate vừa chạy ùa vào phòng khách vừa reo lên lảnh lót- Chúng cháu đã về...− Trời ơi, Branwell- Sarah đứng vụt dậy- Đừng có nói là con bé chỉ đi chơi phố đấy nhé!− Không phải đi chơi phố, mà trốn lên tàu cuả cháu, đến lúc ra tới biển rồi mới thò mặt ra- Branwell nói, một đốm sáng nhảy nhót trong mắt chàng.− Willy và Danny đâu dì?- Kate hỏi, hơi thất vọng vì không có hai người để khao câu chuyện phiêu lưu cuả mình.− Hai đứa đi Dymchurch. Hình như chúng muốn theo dõi tên Walepole nào cau mày, nhớ lại mình đã nhờ hai chàng để ý tới Walepole như thế nào. Nhưng trước khi họ đi biển, dường như tên nọ đã biến khỏi Brighton. Chàng bỗng cảm thấy lo lắng.− Cô Sarah- chàng nói với bà cô- cháu gửi Kate lại cho cô. Cô đừng để cho nàng đi đâu nhé. Chiều tối cháu về ngay.− Anh đi đâu vậy?- Sarah ngạc nhiên hỏi.− London. Và không được chậm trễ một giây nào- Chàng hôn lên mũi Kate rồi hối hả ra ngoài. Vài phút sau đã nghe tiếng vó ngựa cuả chàng dậm ngoài hàng hiên, rồi xa dần và bặt hẳn.
Branwell Mannering, bá tước thứ năm dòng họ Mannering nằm tựa đầu lên cánh tay, đăm chiêu nhìn đình màn màu hồng trên chiếc giường lộng lẫy của tiểu thư đàn bà bên cạnh chàng thở dài như muốn kéo sự chú ý của chàng trở lại mình. Thấy chàng vẫn lạnh nhạt với thủ pháp tinh vi ấy , ả quay ra vuốt ve đám lông sẫm loăn xoăn trên vằng ngực trần của chàng .− Bran, anh yêu , sao thế anh ? Anh nghĩ ngợi gì vậy ? Em chẳng ra gì sao?Ả thừa biết là mình ra gì lắm chứ , nhưng ả cứ muốn chàng phải nói ra điều đưa cặp mắt xanh ngắm nhìn khuôn mặt kiều diễm, rồi chiếu thẳng vào đôi mắt nâu sáng của ả.− Sao lại "chẳng ra gì" được sau một cuộc thể hiện như thế? Em bao giờ cũng rất chính là vấn đề. Chàng luôn có cảm giác cô ả đang đóng trò!Ả lướt đôi vú trẻ trung, rắn chắc lên thân thể chàng và vắt một chân qua người chàng. Ả cảm thấy con vật đàn ông của chàng cứng lên dưới đùi mình và lấy làm thích chí, hài lòng bởi quyền lực của ả. Chàng vòng một tay qua người ả, tay kia ấn lên mông, ép sát ả vào mình.− Yêu em lần nữa đi, Bran, - ả thì thầm. - Môi chàng ấp lên môi ả và lưỡi chàng cũng đang tìm đường đi của nó như cái vật căng cứng giữa háng chàng. Chẳng cần rào đón, cũng chẳng cần vuốt ve mới được sự ưng thuận. Branwell Mannering không phải mất chút hơi sức nào cho những trò mở màn đó. Chàng đã lênh đênh ngoài khơi sáu tuần lễ, thiếu hẳn khoản này. Trở về London, chàng thấy bức thư của Claire đã đợi sẵn trên bàn và không để phí thời gian, Branwell Mannering lao ngay đến nơi hẹn dấn sâu vào người đàn bà đang rên rỉ bám chặt lấy chàng, cuồng dại chiếm đoạt và nhận thấy ả đã lên tới đỉnh điểm. Ả quằn quại trong vòng tay chàng, tuy vẫn cố bám theo mục đích của mình Ả muốn một đứa con của Bran. Suốt sáu tháng qua, ả đã tìm mọi cách bẫy chàng vào tròng hôn nhân. Ả đã hăm mốt và chàng là tay khá nhất trong đám đàn ông cầu hôn ả, ngoại trừ một điều là thực tế chàng chẳng hề nằm trong đám này! Ả mất trinh từ năm mười sáu tuổi, bởi một gã coi ngựa, nhưng ả quyết không để con tim len vào những toan tính trong đầu. Ả muốn nhiều hơn nữa. Ả tiếp tục tích lũy mưu mô và nghệ thuật làm tình, duy nhất có một lần, năm mười chín tuổi, ả bị mang bầu, điều khiến ả lấy làm lạ. Hồi đó ả sống với một bà cô và bà này, không cần tra hỏi lôi thôi đã hướng dẫn cho ả cách vứt bỏ cái gánh nặng ấy. Cha ả chẳng bao giờ biết được!Branwell Mannering là một món hôn nhân đáng giá, và ả muốn đoạt cho kỳ được. Nếu ả có thể làm mình có mang, có mang đứa con của chàng, ả sẽ buộc được chàng! Lôi Branwell vào giường thì chẳng có gì khó. Nhưng lấy được hạt giống của chàng mới là điều không dễ dàng gì! Trước đó, ả chưa từng phải đương đầu với một người đàn ông như chàng. Ả vẫn tin rằng mình biết mọi thứ trò chăn gối, cho đến khi gặp chàng! Chàng là người đàn ông kỳ quặc nhất. Hồi đầu ả cứ sững sờ cả người khi khám phá ra ý nghĩa sự "rút quân"vội vã của chàng. Họ làm tình với nhau, ả đã đạt tới cực điểm và chàng cũng gần tới thì chàng lại thình lình rút ra khỏi ả. Ả cau có hỏi chàng định làm cái quái gì đấy, thì chàng cười− Thôi đi, Claire, đừng có mà nói rằng em chưa bao giờ tham dự cái trò này. Anh phải tránh cho em khỏi có con chứ đến đêm nay, ả vẫn không cách gì làm cho chàng thay đổi biện pháp đó. Chàng thật là một người đáng của - ôi, lạy Chúa, ả nghĩ thầm, chàng hơn bất cứ người đàn ông nào mà ả đã từng có và ả muốn chàng, muốn tước hiệu và tiền bạc của chàng! Ả cảm thấy chàng đang lên dần tới đỉnh, cảm thấy chàng bắt đầu dứt ra và ả cố níu chàng lại bằng cách quặp hai chân quanh chàng và giữ rịt lấy chàng. Nhưng, mặc mọi cố gắng của ả, chỉ trong một tích tắc, chàng đã rời ra. Ả kêu lên bực tức rồi lăn người ra xa chàng.− Em ghét anh làm cái trò đó! - Ả vùng cười dàn hoà.− Thế em thích dạo khắp London với cái bụng phình tướng lên à? Anh có thể khẳng định với em, Claire, là em chẳng hề khoái sự thay đổi đó đâu.− Từ trước tới giờ em vẫn cố tránh để không lâm vào tình trạng đó. Với lại, anh yêu ơi, em có cách rũ khỏi cái thai nếu em muốn chứ!Chàng bỗng cau mặt, ngồi bật dậy và nhìn nàng bằng ánh mắt khinh miệt.− Claire, chúng ta chẳng chung nhau điều gì ngoài chiếc giường này. Cô không có một chút khái niệm nào về con người tôi! Tôi không hề có ý định để cho một đứa con nào của tôi hình thành trong bụng cô - sao cô lại có thể làm như vậy? - rũ khỏi. Và, vì không muốn thế, tôi nghĩ tôi sẽ tiếp tục chơi theo kiểu của ngồi dậy và ngả người vào lưng chàng, nhưng chàng vẫn đang cơn giận. Chàng gạt ả ra và với lấy chiếc quần.− Bran, đừng đi anh! Em sẽ không phá đứa con nào của anh đâu, Bran...Chàng quay lại nhìn ả.− Tôi đã nói rõ ràng ngay từ đầu, trước cả khi biết tôi không phải là người tình đầu tiên của cô, rằng không bàn tới chuyện hôn nhân. Chúng ta không yêu nhau, Claire.− Chúng ta chẳng vừa yêu nhau hết mực đấy là gì, Branwell! - Người đàn bà hờn giận nói và hất mái tóc mày mật ong ra sau. Ả quỳ gối trên giường, nhìn chàng tức tối. Đôi núm vú sẫm mầu chĩa ra trên hau bầu ngực trắng lóa, khiêu khích, mời gọi chàng quay trở lại. Chàng lướt mắt nhìn ả và chẳng cảm thấy gì ngoài sự chán ghét.− Cô đã diễn một màn xuất sắc đấy, nhưng nó đã đến hồi kết thúc. - Chàng quay ra mặc chiếc áo sơ mi trắng vải lanh.− Bran, anh đừng bỏ đi như thế. Hãy quên đi những điều em vừa nói, - người đàn bà năn nỉ, hiểu rằng mình đã đi quá xa. - Ả trườn ra khỏi giường và lao đến ôm ngang thắt lưng chàng. - Em xin anh, anh yêu, đừng cắt đứt tất cả. Đừng làm thế, buồn động đến ả, chàng toét miệng cười.− Claire, lẽ nào đã đến lúc em thấy mình chỉ nên quan hệ với một người đàn ông? Em tấn công người ta rồi bỏ, nhằm mục đích gì? Rồi cũng đến lúc phải chia tay, em biết thế mà. Vậy tai sao lại không để câu chuyện tự đi đến kết cục của nó? Co kéo nhau mà làm gì.− Anh là thằng con hoang! - Ả rít lên.− Vậy thì lẽ ra em đừng tìm cách để được mang tên anh chứ - Chàng khoác áo choàng lên người và bắt đầu cài khuy.− Đồ đê tiện! - Ả gào tiếp.− A, đó chính là điều anh vẫn cố gắng truyền cho em chiếc gối lao vù tới mặt chàng. Chàng né người tránh và cười phá lên.− Xì, Claire. Em định chinh phục trái tim anh bằng cách phang vào đầu anh ư? Một người đàn bà đáo để!Ả lại chạy đến với chàng, trần truồng, run rẩy.− Bran, anh yêu, anh có quan tâm tới em không, dù chỉ một chút thôi?− Cũng bằng như em quan tâm tới tôi, cưng ạ. - Chàng đáp, vẫn với nụ cười mỉm.− Vậy, em còn được gặp lại anh chứ?− Nếu em biết cách cư xử, - chàng nói nhẹ vòng tay ôm chàng và vít cổ chàng xuống, nhưng ả vừa mới chạm lướt lên môi chàng thì đã bị nhấc bổng lên mang lại giường và bị quẳng phịch xuống đệm. Ả hằm hằm nhìn chàng bỏ đi và hét với theo− Quân đểu cáng!Chàng nhún vai rồi nhẹ nhàng chạy xuống cầu thang. Người quản gia với bộ mặt tỉnh khô bước đến. Branwell nhìn gã, tự hỏi không biết Claire phải giúi cho gã bao nhiêu để giữ cho cuộc dan díu của họ ở ngoài tai cha ả. Gã quản gia trao trả mũ, găng và can cho chàng, được nhận lại một món tiền thưởng hậu hĩnh trước khi mở cửa toà nhà sang trọng của tử tước Kathborne cho chàng tra ngoài. Bầu không khí giá lạnh ập vào chàng, nhưung chàng lại có vẻ khoan khoái. Chàng đi qua quảng trường Berkeley và thong thả bách bộ về nhà. Tiểu thư Claire và cuộc tình lén lút của họ đã đi quá đà! Chàng phải bớt gặp gỡ với người đàn bà gớm ghê này. Ả ta, mặc dù không còn trinh, lại là ái nữ của một tử tước hùng mạnh. Ả đã khéo giấu cha và nhiều người những hành vi đồi bại của mình. Ngài tử tước mà đánh hơi được cuộc tình của họ thì chàng sẽ tha hồ mà trả ngoặt vào góc phố rồi dừng lại trước nhà mình, số 38 đường Mount. Đó là mộy toàn nhà ba tầng cổ kính, nơi cư ngụ của nhiều thế hệ trong gia tộc. Chàng bước vào gian sảnh sáng trưng. Người quản gia đã đi nghỉ, ông ta được dặn trước là không cần phải vứt chiếc áo choàng lên lưng ghế, quẳng mũ và găng lên chiếc bàn gỗ hình bầu dục đặt chính giữa gian sảnh lát đá hoa và cắm chiếc can vào chậu cây cảnh bên dài ngao ngán, chàng bước ngang qua gian sảnh, vào thư phòng, vì chàng đâu đã muốn đi nằm. Lửa trong lò sưởi vẫn còn cháy leo lét. Chàng bật đèn bàn và ngồi xuống, rót cho mình một ly rượu brandi. Chàng nhấp từng hớp và cảm thấy thứ chất lỏng ấm áp làm cơ thể chàng sảng khoái chàng lướt nhìn mặt bàn và nhướn mày ngạc nhiên. Nếu chàng không nhầm thì bức thư của bà cô chàng đang nằm ở đó, mà nó ở đâu ra thế nhỉ? Hồi chiều chàng đâu có thấy! Chàng với tay định lấy bức thư, nhưng sực nhớ ra bây giờ không phải lúc ngồi mầy mò giải nghĩa lối viết thư cầu kỳ của cô quay đi. Cảm thấy cần được thư giãn, chàng tới ngồi trên chiếc trường kỷ, trầm ngâm hồi lâu bên ngọn lửa. Cuối cùng, chàng lại đứng dậy và trở lại bàn, cầm phong thư lên. Cô Sarah có một quyền lực đặc biệt đối với trái tim chàng. Bà là vợ của ông cậu ruột chàng. Mẹ chàng mất đã lâu, và trong khi ông cậu không bao giờ tỏ ra quan tâm săn sóc chàng suốt thời thơ trẻ, thì cô Sarah lại ngược hẳn. Chàng yêu kính bà. Tuy nhiên, bà có cái thói luôn luôn lôi kéo chàng vào những chuyện mà chàng chỉ muốn tránh cam chịu, chàng mở bức thư. "Thôi được, cô Sarah... cô dồn cháu vào đâu mà chẳng được!"Bức thư viết"Bran yêu cháu trai tốt nhất của cô - thật đấy, tất cả những thằng cháu khác của cô, như anh đã biết, đều không thể chịu nổi, ngoại trừ thằng Mathew yêu quý, à nhân thể, nó kể với cô là nó hoàn toàn mãn nguyện theo học ở Cambrigde, mặc dù thực ra ban đầu nó muốn vào trường Oxford cơ. Nhưng điều đó đâu có quan trọng, phải không, vì anh cũng từng tu nghiệp ở Cambridge và em trai anh, cô thiết nghĩ, cũng nên theo con đường đó thôi. Nhưng cô lại đi lạc đề mất rồi. Cô đã trở về London, mặc dù cô dám chắc rằng anh chẳng hề biết cô rời đi lúc nào vì anh đã xao lãng việc thăm hỏi cô trước chuyến đi biển của anh, và anh cũng không cần phải xin lỗi cô vì đằng nào cô cũng không chấp nhận được những lý do mà anh đưa ra đâu! Tuy nhiên, cô đã trở lại, và cùng với... cô cháu gái cưng duy nhất của cô! Chắc cô đã từng kể đôi điều về nó với anh rồi nhỉ, cô không nhớ nữa. Sáng mai anh hãy ghé thăm hai dì cháu tôi, đúng chín giờ, vì anh phải biết rằng cô có ý định sau đó dẫn nó đi mua sắm. Bởi anh sẽ là người hộ tống hai dì cháu đến Vaushall đừng có mà từ chối, Bran nên cô rất muốn hai đứa làm quen với nhau trước khi chúng ta ra mắt mọi người. Con bé sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi có một người quen trong xã hội Sarah thân yêu và thương mến của anh. "Chàng đọc đi đọc lại bức thư rồi bật chửi thề, làm một hơi cạn ly rượu và thả người rơi phịch xuống chiếc ghế tựa. Chàng nghĩ về bà cô và những lời yêu cầu của bà. Cổ họng chàng bật ra một tiếng cười trầm đục. Chàng quyết định phải cất mình dậy mà đi vào giường nếu muốn sáng mai thức dậy đúng cái giờ mà bà cô Sarah đã ra lệnh.
người tình của thuyền trưởng