- Bồ Đào Nha và Tây Ban Nha là những nước đi tiên phong trong các cuộc phát kiến địa lý. - Quá trình tích lũy vốn được đẩy mạnh sau các cuộc phát kiến địa lý, thương nhân châu Âu: + Đẩy mạnh cướp bóc của cải, tài nguyên từ các thuộc địa châu Á, châu Phi, châu
Tôi lục hết túi nọ đến túi kia, không có lấy một xu, không có cả khăn tay, chẳng có gì hết. Ông vẫn đợi tôi. Tôi chẳng biết làm thế nào. Bàn tay tôi run run nắm chặt lấy bàn tay nóng hổi của ông: - Xin ông đừng giận cháu! Cháu không có gì cho ông cả.
Mai Châu, một thung lũng xinh đẹp nằm bên lòng hồ Hòa Bình thơ mộng và được ôm trọn trong vòng tay của dãy núi Tây Bắc. Chèo bè mảng Cùng với chèo thuyền kayak, chèo bè mảng cũng là hoạt động hấp dẫn mà du khách nên trải nghiệm ở Mai Châu Hideaway Lake Resort.
Mãi đến phút 23 mới xuất hiện tình huống đáng chú ý đầu tiên khi từ một quả phạt góc, Ruben Neves đã nã đại bác tầm xa đầy uy lực và chỉ có tài năng của Unai Simon mới giúp TBN tránh khỏi bàn thua. Trước đó, Ronaldo tỏ vẻ không hài lòng với trọng tài bởi quyết định không thổi 11m sau pha va chạm giữa anh và chính Unai Simon.
Cửu Long quán - Tiểu HongKong giữa lòng Sài Gòn. Với tông màu chủ đạo là trắng và xanh tạo nên sự trẻ trung, tươi mới. Phong cách đường phố năng động, nhộn nhịp được thể hiện bên trong quán, mang lại nét đặc trưng của xứ Cảng Thơm. Không gian quán phù hợp để
Lệ phí xin visa Công vụ Tây Ban Nha dành cho người trưởng thành là 60 Euro quy đổi thành 1.640.000 VNĐ, còn đối với trẻ em từ 6 - 12 tuổi là 30 Euro tức 854.000 VNĐ. Ngoài lệ phí này, người nộp đơn còn phải trả thêm 1 khoản phí dịch vụ 500.000 VNĐ đã bao gồm VAT. Ngoài ra
Ngày thi đấu 9-10 của giải quần vợt M25 Tây Ninh - tuần 2 đã chứng kiến 1 mốc son mới trong sự nghiệp của Lý Hoàng Nam. Do ảnh hưởng thời tiết, trận bán kết đơn nam giữa Hoàng Nam và Wong Coleman không thể hoàn thành trong ngày 8-10 mà phải kéo qua ngày thi đấu hôm nay, 9-10
Guland cung cấp Miễn Phí bản đồ tra cứu thông tin quy hoạch sử dụng đất Vũng Tàu 2022 đến 2030. Giúp tìm vị trí thửa đất trên sổ đỏ nhanh, xem quy hoạch và giá nhà đất bán xung quanh, chuyển đổi toạ độ VN 2000
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd Hỗ Trợ Nợ Xấu. Tác giả Phân Phân Hòa Quang vừa giới thiệu một bộ truyện mới thuộc thể loại ngôn tình. Với cặp đôi Nhiếp chính vương mạnh mẽ và mỹ nhân yểu điệu cùng phần văn án thu hút chắc chắn Ly Châu Trong Lòng Bàn Tay sẽ không làm cho bạn thất vọng. Nếu bạn thích sủng, không cẩu huyết, muốn đổi gió sau khi đọc truyện ngược và rối não thì đây là lựa chọn đáng để ánDiệp Ly Châu có diện mạo băng thanh ngọc khiết, là mộtmỹ nhân yểu điệu. Năm nàng đến tuổi cập kê, lại chẳng ai dám tới cửa cầu hôn. Người người đều biết, thân thể Diệp Ly Châu yếu ớt, đi hai bước cũng phải có người dìu, Thừa tướng lại là người yêu thương con gái như mạng. Cưới một mỹ nhân bệnh tật như vậy về nhà, hầu hạ hơi không tốt một chút, nhất định sẽ bị Diệp thừa tướng lòng dạ ác độc, thủ đoạn đen tối cho người giết Ly Châu cũng rất phiền muộn, thân thể nàng mỗi ngày một kém đi. Lúc đang an tâm chờ chết, thì có một người đàn ông lạnh lùng thường thường tới phủ Thừa tướng dạo đó thân cao dáng ngọc, dung mạo như người trời, chẳng qua là quá mức băng lãnh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ly Châu cũng đáng sợ vô nhưng, hễ Diệp Ly Châu tới gần người này, thì thân thể ốm yếu của nàng lại khôi phục lại mấy phần, một khi người ấy rời xa, nàng lại thở chẳng ra cùng có một ngày, Diệp Ly Châu có phần tâm cơ làm bộ sảy chân ngã sấp xuống, dự định tới gần người đàn ông đó hòng kéo dài sinh mạng.
LY CHÂU TRONG LÒNG BÀN TAY Tác giả Phân Phân Hòa Quang Thể loại Cổ đại, cung đình hầu tước, trời đất tác thành, sát thần lạnh tâm lạnh tính, độc ác tàn nhẫn – tiểu cô nương hòn ngọc quý xinh đẹp yếu ớt, SỦNG_SẠCH_NGỌT, cung đấu gia đấu nhẹ, hài hước, nhẹ nhàng, HE Độ dài 112 chương Tình trạng Hoàn edit. Diệp gia mấy đời trung lương lại đều là quan văn. Thừa tướng Diệp Phụ An tuy rằng thủ đoạn độc ác, tác phong khiến một số người sợ hãi, nhưng là một lòng trung thành với nước với dân. Hoàng đế không có thành tựu gì quá lớn, tầm tầm thường thường hoàn toàn dựa vào trung thần. Diệp Ly Châu chính là hòn ngọc quý trên tay Diệp thừa tướng. Từ khi sinh ra sức khỏe của nàng đã không tốt. Khi còn bé, cao tăng nói nàng muốn sống tiếp, tốt nhất là phải xuất gia, sống cả đời trong chùa, cơm canh đạm bạc, làm bạn với nhang đèn. Chỉ là, cha của Diệp Ly Châu thương yêu nàng như thế, sao nỡ lòng để nàng xuất gia làm ni cô. Năm Diệp Ly Châu được ba tuổi, bà vú của nàng nhất thời sơ ý, hại nàng bị lạnh một đêm, bệnh nặng một trận, sốt cao tới nỗi suýt nữa thì chết non. Diệp thừa tướng mời danh y chữa bệnh cho nàng, miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng. Thế nhưng, vào năm Diệp Ly Châu được năm tuổi, Diệp thừa tướng nhìn thân thể nàng càng ngày càng suy yếu, cũng không dám giữ nàng ở nhà nữa, mà đưa Diệp Ly Châu đến Minh Phật Tự, từ đó chỉ có ngày lễ ngày tết, Diệp thừa tướng mới có thể tới gặp Diệp Ly Châu một lần. Diệp Ly Châu sống gần mười năm trong chùa, ăn ở như một nhà tu hành chỉ là không xuống tóc, nàng cảm thấy bản thân lục căn chưa sạch, hồng trần chưa dứt, không thích hợp xuất gia. Đến năm nàng mười lăm tuổi, Diệp thừa tướng đón nàng xuống núi. Bởi vì sống lâu trong chùa, các ni cô trong chùa từ trước đến nay không thảo luận về dung mạo của con gái, nhưng thật tâm mà nói, dáng dấp của Diệp Ly Châu cực kỳ động lòng người đúng là một báu vật trời ban, thê nhưng chính nàng lại không biết. Vẻ đẹp của Diệp Ly Châu, không thể dễ dàng nói ra miệng. Vừa thuần khiết lại quyến rũ, nơi nơi đối lập nhau. Điểm chu sa giữa ấn đường, có lúc khiến người ta cảm thấy nàng ngây thơ hồn nhiên, có lúc khiến người ta cảm thấy xinh đẹp mê người. Tuổi tác của nàng tuy nhỏ, cử chỉ lại vô cùng mềm mại, như liễu yếu đón gió, màu da như băng như tuyết, quyến rũ tự nhiên, nhất là một đôi mắt hoa đào hàm chứa một đầm nước xuân, lúc nào cũng như đang mê hoặc người khác. Diệp Ly Châu xuống núi, xác định chưa chắc sống qua được mùa đông năm sau. Thế nhưng ngoài ý muốn, nàng lại gặp được Tần vương Đề Kiêu. Diệp Ly Châu phát hiện mỗi lần đến gần Đề Kiêu bệnh tình của nàng sẽ suy giảm đi một chút. Tần Vương Đề Kiêu thân cao chín thước, dung mạo như ngọc, văn võ song toàn nhưng lại lạnh tâm, lạnh tính. Mọi người đều biết Tần Vương là một sát thần đến Hoàng đế cũng phải nể sợ hắn. Chị ruột của Đề Kiêu chính là Hoàng Hậu, Thái tử điện hạ là cháu ngoại trai của Đề Kiêu. Nhưng tất cả thành tự của hắn đều do đổ máu mà có được. Đề Kiêu xưa nay luôn thiên vị cháu ngoại trai thông minh nghe lời này của hắn nên cũng không có thiện cảm với Diệp thừa tướng. Thái tử xuất thân cao quý lại là dòng chính, nhưng một đám văn thần dưới tay Diệp Phụ An, lại chưa bao giờ nghiêng về phía Thái tử. Đương nhiên, Diệp thừa tướng cũng không thiên vị người khác. Ban đầu Đề Kiêu có ý tác hợp Diệp Ly Châu cho cháu ngoại Thái tử của mình nhằm mục đích dùng quan hệ thông gia để lôi kéo Diệp thừa tướng, nhưng đến khi gặp được nàng rồi hắn lại đổi hướng thành tác hợp cho bản thân. “Trên lầu ngắm núi, đầu tường ngắm tuyết, trước đèn ngắm trăng, trong thuyền ngắm ráng chiều, dưới ánh trăng ngắm mỹ nhân, đây đều là những cảnh tượng tuyệt đẹp. Hắn vốn tưởng rằng, ngày đó dưới ánh trăng, bởi vì ánh trăng mông lung, nên Diệp Ly Châu đã tăng thêm mấy phần sắc đẹp, giờ đây nhìn nàng dưới ánh mặt trời, hắn phát hiện Diệp Ly Châu càng đẹp hơn.” Đề Kiêu là người mạnh mẽ, từ trước tới giờ đều nói chuyện dựa vào thủ đoạn, hắn cũng yêu thích người mạnh mẽ, không ngờ có một ngày, người được ưa thích nhất trong mắt hắn, lại là một tiểu mỹ nhân bệnh tật gió thổi một cái đã ngã. Bản thân Đề Kiêu nhiều năm qua thanh tâm quả dục. Bình thường hắn rất ghét mùi son phấn trên người đàn bà, ghét nhất nơi trăng hoa Tần lâu Sở quán, cho nên tới giờ vẫn cô đơn lẻ bóng. Nữ nhân với hắn mà nói, là đứa con ghẻ trắng mịn vừa thơm vừa giả dối, khiến hắn chán ghét, nhưng mà, Diệp Ly Châu lại không giống vậy. Bởi vì từ nhỏ nương nhờ cửa phật, là nơi thanh tịnh nhân từ nên tích cách của Diệp Ly Châu cực kì đơn thuần, trong sáng. Trên người nàng cũng không có mùi phấn son dung tục. Duyên phận giữa Đề Kiêu và Diệp Ly Châu là do trời đất tác thành, thế nhưng để cưới được mỹ nhân về nhà Đề Kiêu cũng gặp không ít trắc trở từ nhạc phụ đại nhân, từ tranh chấp trong triều cho đến bên ngoài. “Ly châu trong lòng bàn tay” là một bộ truyện sủng ngọt. Nam chính mạnh mẽ, lạnh lùng. Nữ chính yếu ớt, bánh bèo. Cung đấu, gia đấu không quá gay gắt. Nội dung ít mâu thuẫn, cao trào nhưng bù lại một vài tình tiết xen lẫn khá hài hước, dễ thương. Bản edit rất mượt mà, mạch lạc tuy nhiên có một vài chỗ mình không thích lắm, bởi vì đây là truyện cổ đại nhưng nhiều chỗ các bạn dịch lại dùng từ chưa được thuần cổ. Nói chung truyện vẫn khá hay và đáng đọc ạ. “Đề Kiêu ôm nàng vào lòng, dù cách khôi giáp lạnh như băng, cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp của nàng “Diệp Ly Châu, sau này, ta sẽ thương nàng cả đời, sẽ đối tốt với nàng, sẽ không rời xa nàng nữa.” Hắn cao lớn như ngọn núi, sau khi cưới nàng, hai người chính là những người thân thiết nhất, hắn sẽ chống đỡ một mảnh trời cho nàng, không để cho nàng khóc, sẽ chỉ che chở nàng, để cho nàng mãi mãi ngây thơ. Diệp Ly Châu không hiểu tại sao Đề Kiêu lại đột nhiên nói những lời này. Nàng gật đầu, ôm lại Đề Kiêu, mặc dù cả người hắn đều là vết máu, mùi máu tanh trên người rất nặng. Bộ dạng này của hắn hệt như là người đi ra từ đống xác chết, rất dễ làm cho người khác sợ hãi. Nhưng Diệp Ly Châu không sợ hắn. Nàng muốn ở bên cạnh hắn mãi mãi.” Đọc truyện tại
Người dịch /fb Ô Anh tới Diệp phủ, tự nhiên là ở lại chỗ Ô thị. Diệp Ly Châu rộng lượng, cũng không để ý trong phủ nhiều thêm một cô tiểu thư, nàng cũng không đặt Ô Anh ở trong lòng. Thời tiết mỗi ngày một nóng lên, chẳng mấy chốc đã là tháng bảy, mỗi ngày Diệp Ly Châu ném vào trong bình thủy tinh một viên trân châu. Buổi sáng thức dậy, nàng lắc lắc trân châu trong bình. Đã ba, bốn mươi viên rồi. Nàng đoán Đề Kiêu hẳn là đang ở Hàm Châu rồi, theo thời gian Đề Kiêu rời đi tăng lên, thân thể của nàng cũng từng chút một trở nên yếu đi. Diệp Ly Châu luôn không nhịn được nhớ lại cảm giác được chạm vào Đề Kiêu. Cái cảm giác vui vẻ khi ở cùng một chỗ với Đề Kiêu, Diệp Ly Châu chưa bao giờ cảm nhận được ở những nơi khác. Nàng thật muốn mùa đông tới ngay lập tức. Ngày sinh của Diệp Ly Châu là mười lăm tháng bảy. Mười lăm tháng bảy là quỷ tiết, nàng chưa bao giờ ăn mừng sinh nhật, bởi vì vào ngày này âm khí nặng, thân thể nàng sẽ càng không tốt. Diệp Phụ An cũng biết, ngày này người trong nhà sẽ bận rộn tế tổ, vội vàng những việc khác, toàn bộ phủ từ trên xuống dưới đều kiêng kỵ, cũng sẽ không nói hôm nay là ngày sinh của Diệp Ly Châu. Hải Đàn đã sớm biết tin tức này từ nửa tháng trước, nàng nghe nói ngày này Diệp Ly Châu dễ bị tai hoạ quấn lên người, nên từ sớm đã nhìn chòng chọc bên chỗ Ô thị, sợ Ô thị sẽ mưu tính cái gì. Ô thị vốn là muốn trừ khử Diệp Ly Châu vào hôm đó. Bởi vì mười bốn tháng bảy là lúc thân thể Diệp Ly Châu yếu nhất, nàng chết vào một ngày này, thì cũng coi như là thần không biết quỷ không hay. Nhưng khoảng thời gian trước chẳng hiểu sao Hoàng hậu lại gọi bà ta vào trong cung, đánh tiếng với bà ta, trong câu chữ đều là chỉ trích người làm chủ mẫu là Ô thị không làm hết bổn phận, không chăm sóc tốt một đôi trai gái mà Khương thị để lại. Ô thị không hại bọn họ đã là tốt rồi, sao có thể chăm sóc bọn họ chứ? Nét mặt Hoàng hậu hiền hoà, nhưng ý trong lời nói thì là, nếu Diệp Ly Châu có mệnh hệ nào, nhất định là Ô thị không đủ tư cách làm chủ mẫu. Hơn nữa đoạn thời gian trước bà ta bị Diệp Phụ An phạt quỳ từ đường, cho nên, Ô thị cũng không dám để Diệp Ly Châu xảy ra chuyện vào lúc này. Ngày mười lăm tháng bảy, còn chưa tới sẩm tối, trong ngoài Diệp phủ đã treo đầy đèn lồng, trên đèn lồng đều có hình vẽ trừ tà, phòng ngừa tai hoạ tiến vào trong phủ làm hại Diệp Ly Châu. Dù sao cũng là sinh nhật, hơn nữa lại sắp là ngày cập kê của Diệp Ly Châu, tuy rằng lễ cập kê sẽ lùi lại đến tháng tám, nhưng buổi tối, người một nhà vẫn cùng nhau ăn bữa cơm. Quân thị không tiện qua đó, chỉ có Khương Nhiễm Y tới. Diệp Ly Châu ngồi ở phía bên tay phải Diệp Phụ An, Diệp Gia Hữu ngồi ở bên trái Diệp Phụ An, Ô thị thì ngồi đối diện Diệp Phụ An, mấy người vợ lẽ không thể ngồi vào bàn, đứng ở một bên hầu hạ dùng cơm. Từ buổi chiều Diệp Ly Châu đã cảm thấy lồng ngực khó chịu, bước chân cũng nặng nề, nàng không muốn khiến cho Diệp Phụ An lo lắng, lúc đi tới thì trang điểm nền nã, trên môi bôi một lớp son nhàn nhạt, thoạt nhìn khí sắc cũng không tệ lắm. Trước khi ăn cơm, Ô thị cười nói “Sau khi Tiểu thư về nhà, khí sắc càng tốt hơn rồi, hồi đó đáng ra nên sớm chút đón tiểu thư về.” Diệp Phụ An nghĩ thấy cũng đúng, sau khi về nhà, thân thể Diệp Ly Châu khá hơn so với ở trong chùa, ông có chút hối hận đã để Diệp Ly Châu chịu khổ nhiều năm như vậy ở Minh Phật Tự. Chỉ có Diệp Ly Châu hiểu, thân thể của nàng khá hơn, thực ra đều là nhờ Đề Kiêu. Ô thị ngó thấy sắc mặt Diệp Phụ An tốt hơn bình thường rất nhiều, biết được lời mình nói đã trúng ý Diệp Phụ An rồi. Lúc bình thường, Ô thị thật sự không khiến người ta bới móc ra được sai sót gì. So sánh với mấy bà vợ bé, bà ta thận trọng có phong thái hơn, ăn nói cũng không khiến người ta chán ghét. Khi đó Diệp Phụ An không tái giá, mà là nâng Ô thị lên làm vợ cả, một suy tính trong đó chính là, ông sợ sau khi tái giá phu nhân mới độc ác ích kỷ, không bao dung được Diệp Gia Hữu và Diệp Ly Châu. Ô thị ở trong phủ biết thân biết phận, gia thế cũng thấp, nâng bà ta lên, bà ta cũng không dám làm mưa làm gió. Mặc dù Ô thị không có cách nào xem Diệp Gia Hữu và Diệp Ly Châu như con trai con gái của mình, nhưng bình thường làm việc ổn thỏa, cũng không có tận lực gây khó dễ. Lần trước Ô thị muốn phái người lục soát phòng của đầy tớ trong Tĩnh Thủy Hiên, sau khi quỳ từ đường xong, bà ta rất nhanh thì thừa nhận sai lầm trước mặt Diệp Phụ An, lại ba lần bốn lượt nhận lỗi với Diệp Ly Châu. Ăn cơm xong, Diệp Ly Châu và Khương Nhiễm Y đi về. Diệp Ly Châu cảm thấy cả người suy nhược, muốn quay về nghỉ ngơi thật tốt. Khương Nhiễm Y và Quân thị đều thật lòng thật dạ đối xử với Diệp Ly Châu. Lần trước Diệp Ly Châu bị bệnh, Khương Nhiễm Y vẫn luôn trông chừng nàng, lo lắng vô cùng. Diệp Ly Châu biết chị họ có lòng dạ thiện lương, nếu nói cho chị ấy biết, tối nay khẳng định chị sẽ ngủ không ngon, nên không nói gì cả, chỉ nói mình muốn về đi ngủ Khương Nhiễm Y cũng không nhìn ra, để Hải Đàn đưa Diệp Ly Châu quay về. Diệp Ly Châu đi sau lưng Hải Đàn, theo Hải Đàn ra khỏi viện mà Khương Nhiễm Y ở. Sau khi trở về, nàng tắm rửa một tóc dài của nàng ướt nhẹp, sau khi lau sạch sẽ xong tuy không nhỏ nước nữa, nhưng vẫn có phần ẩm ướt. Diệp Ly Châu mở cửa sổ ra, ngồi bên cửa sổ hong tóc. Sau khi tẩy trang, sắc mặt của nàng lộ ra vẻ nhợt nhạt, khí huyết không đủ, tay chân nàng cũng quả thực lạnh ngắt. Diệp Ly Châu cảm thấy vừa lạnh vừa nóng, mê man nằm sấp trên gối mềm, để gió nhẹ thổi khô tóc. Cửa sổ mở ra, sợ có muỗi bay vào, Hải Đàn để lại một bó huân hương, rồi lặng lẽ đi ra ngoài, cũng để nha hoàn giữ cửa đi ra, không cho quấy rầy sự thanh tịnh của tiểu thư. Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Diệp Ly Châu cảm thấy ngọn nến trong phòng đột nhiên tắt mất, người nàng run lên một trận, nhưng lại không nặng nề như vậy nữa. Vừa mới tắm xong, lại là ở trong khuê phòng của mình, Diệp Ly Châu khoác trên người hai tầng áo lụa, váy áo che phần ngực và bụng, bởi vậy lộ ra xương quai xanh xinh đẹp cùng một mảnh tuyết trắng. Áo lụa màu đỏ tươi, màu sắc này càng tươi đẹp, càng tôn lên nước da trắng muốt của nàng, có cảm giác óng ánh trong suốt đến phát sáng. Mái tóc đen của Diệp Ly Châu nửa khô, mang theo hương thơm thoang thoảng, ngọn đèn đã tắt, ánh trăng chiếu vào, nàng ăn bận tươi đẹp, giống như là phủ một tầng yêu khí, nhưng vẻ mặt của nàng quá mức đơn thuần, dưới ánh trăng sạch sẽ, lại như là được phủ một tầng tiên khí. Diệp Ly Châu cảm thấy tay chân không còn nặng nề như vậy nữa, nàng mệt mỏi ngáp một cái, muốn đóng cửa sổ đi vào trong phòng nghỉ ngơi. Tay còn chưa đụng tới cửa sổ, Diệp Ly Châu đột nhiên mở to hai mắt, cánh môi đầy đặn ướt át cũng mở ra thật lớn, hiển nhiên là cực kỳ kinh ngạc. “Tần Vương điện hạ…” Diệp Ly Châu không dám lên tiếng, nàng ép giọng thật thấp, “Sao ngài đã tới rồi?” Không phải hắn nên ở Hàm Châu sao? Đề Kiêu dĩ nhiên là một mình cưỡi ngựa tới, liên tục hai ngày chưa nghỉ ngơi, Hãn huyết bảo mã ngày đi nghìn dặm của hắn cũng sắp mệt chết rồi. Mặc dù sinh nhật của tiểu cô nương không may mắn, nhưng hắn vẫn muốn tới. Muốn thăm nàng. Chỉ có một điều đáng tiếc là, khi tới kinh thành thì đã là sẩm tối rồi, Đề Kiêu không có thời gian đi tắm rửa, hay thay một bộ quần áo sạch sẽ, để sáng sủa trước mặt nàng. Hắn phong trần mệt mỏi, trên quần áo đều là bụi đất, ban ngày lên đường gấp rút, mặt trời chói chang trên cao, Đề Kiêu bị phơi nắng đen đi một ít. Màu da hắn thực ra không đậm, nhưng so sánh với làn da có thể phát sáng của tiểu cô nương thì vẫn có vẻ sẫm màu. Có điều, Đề Kiêu vẫn anh tuấn quyến rũ, phong thái của hắn không tầm thường, dù cho đang mặc áo vải, cũng càng chói mắt hơn so với mặc quần áo quý giá bằng lăng la tơ lụa. Dáng người hắn rắn rỏi, cao to như tùng bách. Hắn đứng ở dưới ánh trăng, ngũ quan sâu sắc lập thể, sau khi quét qua xương quai xanh mảnh mai tinh xảo cùng bờ vai của Diệp Ly Châu, tròng mắt hắn tối đi vài phần, giọng nói hơi có chút khàn khàn “Thái Tử có việc để ta về kinh hai ngày, nghe nói là sinh nhật nàng, nên tới xem một chút. Vốn là không định tới.” Diệp Ly Châu gật đầu, hóa ra là có việc, thảo nào sớm như vậy đã quay lại. Nàng thật sự cho rằng phải đến mùa đông mới có thể gặp được hắn. Đề Kiêu quay lại, có thể chủ động tới thăm nàng, nàng đã rất vui vẻ rồi. Nàng không thể chờ đợi được muốn gần Đề Kiêu hơn một chút. Nhưng là… Diệp Ly Châu ở trong phòng, Đề Kiêu ở bên ngoài, địa thế của căn phòng cao hơn một chút, nàng ở bên trên, hắn ở bên dưới, cách một cái cửa sổ, hai người cũng không thể cách quá gần. Diệp Ly Châu cũng không biết Hải Đàn đã sai bảo nha hoàn đi cả rồi, nàng lo phòng ngoài sẽ có nha hoàn nghe được. Diệp Ly Châu vịn cái gối đầu ngồi xổm dậy, nàng mở cửa sổ to hơn một chút, nhỏ giọng nói với Đề Kiêu “Điện hạ, ngài ở bên dưới đón ta, đừng để ta ngã, ta xuống dưới nói chuyện với ngài.” Mái tóc dài của nàng chưa dùng trâm buộc lên, mềm mại tản mát ở trên vai. Tóc nàng rất dài, như mây mù vậy, vừa dày vừa đẹp, khiến người ta không dời được mắt. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhuộm lên mấy phần đỏ ửng, càng lộ ra vẻ đáng yêu. Đề Kiêu nhìn quần áo của mình, hai ngày rồi hắn chưa nghỉ ngơi, trong mắt đầy tơ máu, trên y phục có bụi bặm và mồ hôi. Hẳn là nàng vừa mới tắm xong, trên người trước sau luôn có mùi thơm rất dễ chịu, tóc đen sạch sẽ lại xinh đẹp. Diệp Ly Châu nghĩ mình đi xuống như vậy, nhất định sẽ được Đề Kiêu ôm lấy. Nàng quá thích cảm giác được tiếp xúc với Đề Kiêu. Diệp Ly Châu nói “Nhất định phải ôm lấy ta…” Lời còn chưa dứt, Đề Kiêu giơ tay lên mở cửa sổ rộng hơn, hắn nâng vai Diệp Ly Châu lên, nhấc nàng xuống dưới. Lúc Diệp Ly Châu được thả xuống đứng trên mặt đất, cả người vẫn ở vào trạng thái kinh ngạc. Trên mặt đất là cỏ xanh, nàng không đi giày, bàn chân nhỏ nhắn bị đâm có chút khó chịu. Nhưng mà có váy phủ lên, Đề Kiêu cũng không thể thấy được.
Người dịch LC + Chim Ba Chân Điều đầu tiên hiện lên trong đầu Diệp Ly Châu chính là, nàng sẽ không lấy chồng. Sức khỏe của nàng kém như vậy, người chỉ nửa bước là vào quan tài, làm sao có thể lập gia đình đây. Mặc dù dựa vào Đề Kiêu có thể kéo dài hơi tàn một đoạn thời gian, nhưng Đề Kiêu dù sao cũng không phải là người trong kinh thành, hai người không thể lúc nào cũng gặp mặt. Về phần khi trước Khương Nhiễm Y từng nói nàng gả cho Đề Kiêu… Diệp Ly Châu không dám nghĩ quá sâu. Thứ nhất, cha nàng có đồng ý hay không là một vấn đề, thứ hai, nếu nàng bởi vì lý do sức khỏe mà gả cho Đề Kiêu, với Đề Kiêu mà nói, chắc chắn là không công bằng, đây xem như là một loại lừa gạt. Nếu như Đề Kiêu biết nàng tới gần hắn, cũng không phải là xuất phát từ sự yêu thích, mà là bởi vì thân thể nàng cần… Diệp Ly Châu nhớ tới ánh mắt bình thường vẫn lạnh như băng của Đề Kiêu thì thoáng rùng mình, đáy lòng có chút sợ hãi. Quân Thị thấy sắc mặt Diệp Ly Châu không đúng, hỏi “Châu Châu, cháu sao thế?” Diệp Ly Châu lắc đầu, gượng gạo nói “Mợ, cháu không sao. Cháu chỉ là lo, gã sai vặt kia có khi nào sẽ nói cho Điền công tử biết việc chúng ta tới đây hay không thôi.” Quân Thị lắc đầu “Cháu yên tâm, hắn lơ là nhiệm vụ, sẽ không tùy tiện nói ra đâu. Điền Trác cũng là thứ ngu xuẩn, thật sự cho rằng ở trong phủ nhà mình thì lời gì cũng có thể tùy tiện nói ra.” Nếu không phải là Quân Thị sớm có đề phòng, muốn gặp Điền Trác trước, vì vậy mới đi tới chỗ Điền Trác thường xuyên ra vào, e rằng vẫn chưa biết người này tồi tệ như vậy. Diệp Ly Châu lại nói “Mợ định làm thế nào để hủy mối hôn sự này ạ?” Chắc chắn Quân Thị không thể để cho Điền gia chủ động từ hôn. Nếu Điền gia chủ động từ hôn, không khác nào nói cho toàn bộ kinh thành này biết, bọn họ coi thường con gái Khương gia. Cho nên, hiển nhiên phải là Khương gia đề xuất chuyện này. Nhưng phải có một lý do hợp lý. Quân Thị khẽ vỗ lên tay Diệp Ly Châu “Châu Châu, quay về mợ sẽ trù tính chuyện này. Cháu cứ chờ xem, mợ nhất định phải cho cháu thấy, kẻ bắt nạt chúng ta sẽ có kết cục thế nào. Sau này cháu bị người ta ức hiếp, cứ việc nói với mợ.” Diệp Ly Châu gật đầu. Thực ra nàng cảm thấy bản thân sẽ không bị người nào ức hiếp. Ô Thị bắt nạt nàng thì đã bị Hải Đàn dạy dỗ đến mức tức mà cũng không dám ra ngoài rồi. Ngoài Ô Thị ra, hình như cũng không có ai bắt nạt nàng. . . . Chẳng mấy chốc mà nửa tháng đã trôi qua, Diệp Ly Châu và Khương Nhiễm Y vẫn ở trong tòa nhà bên ngoài kinh thành như trước. Sức khỏe của Diệp Ly Châu tuy rằng vẫn khá yếu, nhưng mà không thường ho ra máu nữa. Chỉ chớp mắt, Thái Tử từ Trần Châu chiến thắng trở về. Thái Tử diệt sạch sơn tặc ở Cẩm Sơn, cũng mang đầu của tên thủ lĩnh trở về. Chuyện diệt giặc cỏ ở Cẩm Sơn, có thể hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy, đương nhiên không thể thiếu sự trợ giúp của Tần Vương, cho nên Tần vương cũng phải về kinh. Để chúc mừng Thái Tử bình an trở về, Hoàng hậu đã mở tiệc ở trong cung Chiêu Dương. Diệp Ly Châu và Khương Nhiễm Y cùng nhau vào cung. Ở trên đường, Diệp Ly Châu đại khái biết được, ngày hôm trước Tần vương đã vào cung rồi. Đúng là ngày hôm trước Đề Kiêu đã dẫn theo Thái Tử trở về. Phần lớn người trong kinh thành đều không biết Đề Kiêu cũng mang theo binh mã tới Trần Châu, hơn nữa không phải là một vài binh lính, mấy vạn binh mã lại có thể lặng yên không tiếng động giấu giếm tất cả mọi người. Từ Hàm Châu đến Trần Châu, hai nơi cách xa nhau nghìn dặm, đi qua không ít địa phương, quan viên ở những nơi này không biết là chưa nhận được tin hay thế nào, lại không có một chút tin tức truyền về kinh thành. Mãi tới lúc đã đến Cẩm Thành Trần Châu, Hoàng đế mới biết được chuyện này. Tối qua, Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi, ở ngay trên yến tiệc, Đề Kiêu lấy đầu của tên thủ lĩnh Cẩm Sơn ra. Có không ít quan văn đang ngồi đó, rất ít khi nhìn thấy một cái đầu máu chảy đầm đìa, Hoàng đế cũng nhiều năm rồi chưa từng nhìn thấy cảnh tượng máu me như vậy. Đề Kiêu vào điện không cần phải tháo đao, bảo đao Trọng Uyên của hắn đang đặt ở ngay trên bàn. Hắn lạnh nhạt uống rượu, lơ đãng nói “Đầu của sơn tặc Cẩm Sơn, là Thái Tử điện hạ tự tay chém được.” Cũng đã đến lúc này rồi, sẽ chẳng ai để ý rốt cuộc đầu người là Thái Tử chém, hay là Đề Kiêu chém. Một vài quan văn không thể không đứng dậy mà khen ngợi Thái Tử. Đề Kiêu dẫn theo không ít binh mã tới đây, đều đã đóng quân ở bên ngoài kinh thành, nói là để Thái Tử học luyện binh. Mặc kệ Đề Kiêu nói với bên ngoài dễ nghe bao nhiêu, trên thực tế, với Hoàng đế mà nói đều là sự uy hiếp. Hoàng đế biết Đề Kiêu đã không còn khách sáo thờ ông ta là quân chủ nữa. Hàm Châu kiêu ngạo, nếu thực sự nổi lên chiến tranh, trong kinh thành thật không có tướng lĩnh đắc lực có thể qua được Đề Kiêu. Ông ta đành phải đem chức quyền đoạt được từ trong tay Thái Tử lúc trước, giao trả lại cho Thái Tử. Một bữa tiệc rượu uống đến trong lòng mọi người đều không yên, Hoàng đế thì đã sớm hối hận. Chuyện diệt giặc Cẩm Sơn lần này, vốn là một cái thòng lọng mà ông ta hạ xuống cho Thái Tử, không ngờ Đề Kiêu lại có thể có thể chạy tới giúp đỡ Thái Tử, khiến chuyện này biến thành công trạng của Thái Tử. Vất vả lắm mới tước được quyền lực của Thái Tử, bây giờ lại trả lại, hoàng đế tức đến suýt nữa thì nôn ra máu, Nhị hoàng tử Triệu Dật vốn đang đắc ý dạt dào cũng thay đổi sắc mặt. Chờ đến khi vào đến cửa cung, Diệp Ly Châu và Khương Nhiễm Y xuống xe ngựa. Bởi vì đến sớm, hai người không đi tới cung Chiêu Dương trước, mà là tản bộ trong Ngự hoa viên. Cảnh vật trong cung tự nhiên là không giống với bên ngoài, có rất nhiều chủng loại hoa mai, ở bên ngoài căn bản đều không thấy được. Khương Nhiễm Y yêu thích hoa mai, nàng vòng quanh ở trong vườn ngắm hoa, Diệp Ly Châu thì ngồi ở trong đình. Hải Đàn đi theo bên cạnh Diệp Ly Châu, hai cung nhân trong cung Hoàng hậu đi theo Khương Nhiễm Y, sợ Khương Nhiễm Y lạc đường trong Ngự hoa viên. Hải Đàn nói “Hôm nay bệ hạ sẽ còn đãi tiệc trong cung điện ở phía trước. Lần này Thái Tử được việc, bệ hạ nể mặt Thái Tử, tất nhiên phải chúc mừng một phen. Hôm nay, Lão gia cũng đã vào cung từ sớm, lúc về chúng ta sẽ về cùng Lão gia.” Lúc này, Diệp Ly Châu nghe được một giọng nói truyền đến “Diệp tiểu thư.” Nàng và Hải Đàn kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên mặc áo gấm đi tới, đúng là Nhị hoàng tử Triệu Dật. Hoàng đế và thừa tướng đánh cờ ở trong Ngự hoa viên, Triệu Dật vốn dĩ phải đi thỉnh an Hoàng đế, không ngờ trên đường đi tới đó, lại gặp được Diệp Ly Châu. Diệp Ly Châu khách sáo đứng dậy, hành lễ “Nhị hoàng tử điện hạ.” Triệu Dật thản nhiên quan sát Diệp Ly Châu. Nàng đang mặc váy áo màu xanh mộc mạc, bên ngoài khoác áo choàng trắng như tuyết, mái tóc đen được giấu trong mũ áo choàng, một khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp tuyệt trần không thấy chút ý cười nào, trong đôi mắt hoa đào ẩn tình tự nhiên cũng tràn đầy xa cách. Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp Diệp Ly Châu, Triệu Dật đã muốn có được vị giai nhân tuyệt sắc này, khổ nỗi thân phận của Diệp Ly Châu không giống người khác, hắn muốn cưới nàng thì cần phải trả giá một chút, mà có trả giá thật lớn, Diệp Phụ An cũng không nhất định sẽ đồng ý. Cho nên Triệu Dật chỉ có thể đỏ mắt trông mong. Hắn tiến lên một chút, nói “Bên ngoài lạnh như vậy, sao Diệp tiểu thư không tới chỗ Quý phi nương nương ngồi một lát? Tính tình Quý phi nương nương lương thiện, thích nhất là mấy cô nương trẻ tuổi như tiểu thư đây.” Triệu Dật muốn ngồi nói chuyện với Diệp Ly Châu một lát. Diệp Ly Châu lại không hiểu sao chán ghét ánh mắt của Triệu Dật. Rõ ràng lúc Đề Kiêu nhìn nàng, so với khi Triệu Dật nhìn nàng còn to gan hơn nhiều, nhưng Diệp Ly Châu lại không có bất kỳ ác cảm gì với Đề Kiêu. Hải Đàn nói “Nhị hoàng tử điện hạ, tiểu thư nhà tôi sắp phải đi tới cung Chiêu Dương rồi. Chắc ngài cũng có việc ạ? Chúng tôi đi trước.” Triệu Dật nói “Ta không bận, mấy tháng không gặp được Diệp tiểu thư, ta muốn hỏi một chút, sức khỏe của Diệp tiểu thư…” Hắn quá mức chuyên tâm, ngay cả người đã tới phía sau rồi cũng không biết. Diệp Phụ An sa sầm mặt, bên cạnh ông là Hoàng đế. Diệp Ly Châu không nhận ra Hoàng đế, chỉ hô lên một tiếng “Cha” . Triệu Dật lúc này mới vội vã quay đầu lại. Lúc nhìn thấy khuôn mặt còn đen hơn đít nồi của Diệp Phụ An, tim hắn rơi tõm xuống, vội vọt sang một bên “Nhi thần gặp qua phụ hoàng.” Diệp Ly Châu lúc này mới biết, hóa ra người đàn ông trung niên mặc thường phục đứng bên cạnh Diệp Phụ An là Hoàng đế, nàng cũng hành lễ “Thần nữ gặp qua bệ hạ.” Hoàng đế nói “Dật Nhi, Diệp tiểu thư, các ngươi đều đứng lên đi.” Dung mạo của Diệp Ly Châu quả thực không tầm thường, Hoàng đế cũng không trách Triệu Dật thất lễ như thế. Thoáng suy nghĩ một chút, hoàng đế nói “Vừa rồi Diệp tiểu thư và Dật Nhi trò chuyện với nhau thật vui vẻ, trẫm và Diệp thừa tướng đi tới, trái lại làm gián đoạn các ngươi rồi.” Sắc mặt của Diệp Phụ An khó coi hơn, ông nói với Diệp Ly Châu “Châu Châu, nam nữ thụ thụ bất thân. Tuy là trong cung, nhưng con cũng phải giữ lễ, sao lại tùy tiện nói chuyện với Nhị hoàng tử?” Diệp Ly Châu biết Diệp Phụ An là đang cho nàng bậc thang đi xuống, khiến câu “Trò chuyện với nhau thật vui” kia của hoàng đế không đạt được kết quả, nàng nói “Thân phận Nhị hoàng tử tôn quý, con gái gặp điện hạ, chỉ là hành một lễ, cũng không nói cái gì khác nữa.” Diệp Phụ An nói “Lần sau chớ tùy tiện đi lại ở bên ngoài. May mà lần này là cha và bệ hạ nhìn thấy, nếu là người khác nhìn thấy, thanh danh của con chắc chắn sẽ bị tổn hại đấy.” Hoàng đế nghe thấy câu nói này của Diệp Phụ An, vì không để cho trọng thần lạnh lòng, chỉ đành phải nói “Chẳng qua là chào hỏi hai câu, ái khanh, sao ngươi lại kéo đến chuyện thanh danh. Sự việc ngày hôm nay, trẫm và Dật Nhi tất nhiên sẽ không để người ngoài nói lung tung.” Lúc này sắc mặt Diệp Phụ An mới dịu đi. Ông nhìn về phía Triệu Dật, nói “Nhị hoàng tử điện hạ, vài ngày trước ngài để người dưới quyền vận chuyển lương thảo từ Vạn Châu cứu tế Nam Châu, bên trong xảy ra chút sơ suất, thần đang muốn hỏi ngài một chút, vừa vặn bệ hạ cũng ở đây, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện. Bệ hạ, người và nhị hoàng tử đi trước, thần xin được dặn dò con gái mấy câu.” Sắc mặt của Triệu Dật khó coi hơn, Diệp Phụ An rõ ràng là nhằm vào hắn. Hắn chẳng qua là nói với Diệp Ly Châu hai câu, lại cực kỳ bình thường, lòng dạ của Diệp Phụ An còn nhỏ hơn lỗ kim, nhất định phải tóm lấy sai lầm của hắn. Chờ hoàng đế và Triệu Dật đi khỏi, Diệp Ly Châu mới nói “Cha, con không muốn nói chuyện với ngài ấy, là ngài ấy cứ một mực…” Diệp Phụ An vỗ vỗ vai Diệp Ly Châu “Được rồi, cha biết. Đều tại Châu Châu nhà ta đẹp quá đấy mà.” Diệp Phụ An không phải là không biết, nếu như Triệu Dật vẫn tiếp tục dây dưa, vì ngại thân phận, Diệp Ly Châu cũng rất khó thoát thân. Ông nói “Lần này cha sẽ cảnh cáo hắn, lần sau hắn quấy rầy con nữa, cha nhất định không khách khí với hắn.” Ván cờ của Diệp Phụ An và Hoàng đế đã kết thúc, lại qua hai khắc, trong cung điện phía trước, các đại thần hẳn là sắp đến đủ cả. Ông cũng không tiện ở lại chỗ này lâu, chỉ dặn “Con ở trong cung cẩn thận một chút, thứ mà người khác cho con không được tùy tiện ăn, cũng không nên tùy tiện nói quá nhiều với người lạ, chơi với chị họ con thôi.” Diệp Ly Châu gật đầu, nàng cũng không phải là đứa bé ba tuổi, những lời Diệp Phụ An nói, nàng đều hiểu cả. Chỗ này thường có người đi qua, Diệp Phụ An đang muốn căn dặn Diệp Ly Châu đi tới chỗ Hoàng hậu, trước mặt lại có hai người đi tới. Chính là Thái Tử điện hạ và Tần Vương điện hạ. Diệp Phụ An để Diệp Ly Châu ở sau lưng mình, ông chắp tay tiến lên “Thái Tử điện hạ, Tần Vương điện hạ.” Diệp Ly Châu làm một lễ vạn phúc. Đề Kiêu quan sát Diệp Ly Châu từ trên xuống dưới, lúc này mới nói “Diệp thừa tướng, đây là lệnh ái Diệp tiểu thư sao?” Diệp Ly Châu ngước mắt thoáng nhìn Đề Kiêu. Khuôn mặt của hắn trước sau như một lạnh như băng, anh tuấn mà kiêu ngạo, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc dao động nào. Diệp Phụ An chỉ lo Đề Kiêu coi trọng Diệp Ly Châu, nhất định phải gả Diệp Ly Châu cho Thái Tử. Việc Đề Kiêu đột nhiên lấy ra cái đầu máu chảy đầm đìa hù dọa Hoàng đế trên yến tiệc ngày hôm trước, Diệp Phụ An vẫn còn nhớ rõ. Người này tuyệt đối không phải người lương thiện, con gái ông không thể gả đến chỗ Thái Tử được. Diệp Phụ An nói “Vừa rồi thân thể con bé không thoải mái, suýt nữa té xỉu, nên ta tới đây nhìn xem. Châu Châu, đây là Thái Tử điện hạ, hẳn là con đã từng gặp ngài ấy trong cung của Hoàng hậu, đây là Tần Vương điện hạ, dựa theo vai vế, hẳn là con phải gọi Tần vương một tiếng chú đấy.” Diệp Ly Châu lại hành một lễ nữa “Thái Tử điện hạ, Tần Vương thúc thúc.” Con ngươi của Đề Kiêu chợt tối đi. Diệp Phụ An cười nói “Con bé nhát gan, gặp người là khúm núm, sức khỏe lại không tốt, chỉ có thể nuôi ở trong nhà. Tần Vương, ngài cũng đừng so đo với đám trẻ con này làm gì.” Khóe môi Đề Kiêu lạnh nhạt nhếch lên “Đương nhiên là không rồi. Người trên yến tiệc hẳn là tới gần đủ rồi, Diệp thừa tướng, chúng ta qua đó trước.” Lúc đi qua ngang qua Diệp Ly Châu, trên người nàng có mùi thơm thoang thoảng, giữa chân mày rủ xuống một viên hồng ngọc, một viên bảo thạch nho nhỏ, ánh lên nốt chu sa, chẳng những không có vẻ thô tục, trái lại khiến cả khuôn mặt càng lộ ra vẻ quyến rũ hơn. Chờ đi xa rồi, Triệu Quân cười nói “Cậu, hóa ra Diệp thừa tướng còn chưa biết cậu và Diệp tiểu thư đã từng gặp nhau. Nếu ông ta biết cậu và Diệp tiểu thư đêm hôm hẹn hò, nhất định phải tức đến râu cũng vểnh ngược lên ấy.” Đề Kiêu thản nhiên nói “Tò mò như vậy à?” Triệu Quân thu lại giọng điệu có chút hả hê “Không tò mò, không tò mò một chút nào ạ.” Đề Kiêu không so đo với thằng nhóc Triệu Quân này, hắn nhớ tới vừa rồi Diệp Ly Châu hơi mấp máy môi gọi hắn “Tần Vương thúc thúc”, trong lòng lại bỗng dưng bốc hỏa, chỉ muốn quay lại ức hiếp nàng một phen.
Người dịch /fb là bình thường, Triệu Dật bị Thái Tử ức hiếp, thì sẽ lập tức nghĩ cách châm chọc Tần vương đang ở kinh thành, tất cả những người bên cạnh Triệu Dật đều không dám nhảy quá Dật nói “Thần đệ chẳng qua là muốn vào xem tình huống của Diệp tiểu thư một chút.”Triệu Quân cười lạnh một tiếng, thẳng thừng đáp lại “Diệp tiểu thư chưa lấy chồng, có Hoàng hậu xem, có Thái y xem, đâu đến phiên ngươi tới xem?”Chờ sau khi Triệu Quân biến mất hẳn, tay của Triệu Dật ngay tức khắc nắm thành quả lặng lẽ nhìn theo hướng mà Triệu Quân rời đi, con ngươi cũng tối đi rất Quân tự mình đi vào trong, tầng tầng lớp lớp đàn bà con gái vây xung quanh Diệp Ly Quân ngửi thấy mùi huân hương đắt tiền trên người những người phụ nữ này, nhìn áo bào hoa lệ kéo lê trên đất, trong lòng cũng không thấy khó hiểu vì sao Đề Kiêu chán ghét phụ nữ như Quân cũng không thích đàn bà lắm, những người phụ nữ này yêu kiều õng ẹo, không thể đánh cũng không có thể va chạm, mỗi ngày còn tranh đấu quanh co lòng vòng, thực sự quá phiền hắn đi lên phía trước, cung nữ và hai phi tần địa vị thấp nhường đường ra cho thái y đã đút cho Diệp Ly Châu một viên thuốc, ông ta nói “Thân thể của Diệp tiểu thư quá hư nhược, lần này là bị kích thích mới có thể ngất đi, chờ tỉnh lại thì sẽ không sao nữa.”Thịnh quý phi bị sắc mặt tái nhợt của Diệp Ly Châu hù dọa, nàng ta ngồi xuống lau mặt cho Diệp Ly Châu, rồi nhìn về phía Từ thái y “Diệp cô nương có thể tỉnh lại không?”Từ thái y nói “Có thể tỉnh lại, Diệp tiểu thư vẫn còn thở.”Nếu biết xỏ cái lỗ tai cũng có thể khiến người ngất đi, vừa rồi Thịnh quý phi chắc chắn sẽ không tức giận mà để người xỏ lỗ tai cho Diệp Ly quý phi mỏi mắt trông mong nhìn Diệp Ly Châu, trên trán mình cũng đã ra chút mồ hôi, mùi hương khắp người sực nức, có thể hun người khác hôn thật, huân hương dùng trên người Thịnh quý phi là hương liệu rất nổi tiếng lại quý giá, nếu là bình thường ngửi thấy, sẽ cảm thấy rất nàng ta dùng nhiều quá, nồng nặc quá chừng, cộng thêm thời tiết nóng nực, trên người nàng ta ra chút mồ hôi, mùi hương khuếch tán nhanh hơn, Diệp Ly Châu bị Thịnh quý phi bao phủ chặt chẽ, lại có thể ngất đi Quân rốt cuộc tiến sát đến phía trước xem Diệp Ly vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một người con gái thiếu sức sống như liễu yếu vịn gió, xinh đẹp lại ốm yếu, kết quả đập vào mắt lại là thiếu nữ thanh cao thoát tục, dung mạo xinh chu sa sáng rực tươi đẹp trên ấn đường của Diệp Ly Châu, đẹp đến nỗi khiến người ta không dời được Quân “…”Khẩu vị của cậu mình hóa ra vẫn rất được điều, nói thật, cô bé này còn nhỏ hơn Triệu Quân, Triệu Quân cảm thấy cậu mình là trâu già gặm cỏ hoàng hậu nói “Người đều vây quanh ở trong này, trời thì nóng như vậy, Diệp cô nương bị nóng nữa thì không Hinh, ngươi để người đưa Diệp cô nương đến Thiền điện hóng mát đi, lại dặn người chuẩn bị bát canh, chờ Diệp cô nương tỉnh lại sẽ dùng.”Mấy năm nay, Thịnh quý phi tranh đấu gay gắt với Đề hoàng hậu, biết mặt ngoài Đề hoàng hậu hòa nhã dễ gần, trên thực tế là kiểu người hung ác ăn tươi nuốt sống người Ly Châu là người có thân thể yếu ớt, xem ra, Diệp Phụ An không nói hoàng hậu chắc chắn sẽ không để Thái Tử cưới một cô nương yếu ớt như vậy làm Thái tử phi, chỗ Thái Tử có cái băn khoăn này, chỗ Thịnh quý phi cũng có. Đã như vậy, Diệp Ly Châu với hai phe mà nói, hoàn toàn đã không có giá trị tranh giành mắt, Diệp Ly Châu đã xảy ra chuyện rồi, nhưng Thái y nói người có thể tỉnh quý phi lo, Diệp Ly Châu bị người của Đề hoàng hậu chạm tay một cái, nói không chừng sẽ không tỉnh lại người không có giá trị như thế, Đề hoàng hậu khẳng định xuống tay lúc đó, tất cả tội lỗi đều sẽ đổ lên đầu Thịnh quý quý phi nói “Tang Du, ngươi cũng theo giúp Lan Hinh đi, Tư Nhu đâu? Để Tư Nhu vào của Tư Nhu và Diệp cô nương cũng xấp xỉ, hai người khẳng định có chuyện để nói, chờ Diệp cô nương tỉnh lại, vừa vặn trò chuyện với Tư Nhu.”Mẹ đẻ của công chúa Tư Nhu cũng không phải là Thịnh quý đẻ của công chúa Tư Nhu là một phi tần địa vị thấp trong cung của Thịnh quý phi, chẳng qua là một quý nên công chúa Tư Nhu liền được nuôi dưới gối Thịnh quý phi, gọi Thịnh quý phi là mẫu nhanh, công chúa Tư Nhu đã đi vào, nàng nói với Thịnh quý phi “Thưa mẫu phi, người có căn dặn gì ạ?”Thịnh quý phi nói “Ngươi và Diệp cô nương tuổi tác xấp xỉ, hai tiểu cô nương, phải làm quen thêm, bình thường chơi cùng đây khá là nóng nực, Bổn cung cũng ra một thân mồ hôi đi tới Thiên điện với Diệp cô nương, chờ nàng tỉnh lại, hai người lại nói chuyện một chút, kết thành chị em, sau này thường xuyên mời nàng đến chỗ ngươi.”Đề hoàng hậu thoáng nhìn công chúa Tư Nhu, cau mày, nhưng cũng không nói Ly Châu vừa được bế đến Thiên điện, thì Đề Kiêu tình huống bình thường, đại thần như Đề Kiêu không thể đi vào hậu cung, nhưng hắn là em trai của Đề hoàng hậu, Hoàng đế cho Đề Kiêu mấy phần mặt mũi, đặc biệt cho phép hắn ra vào cung Chiêu Dương của Đề hoàng Kiêu vừa vào, không khí tức khắc đông cứng lại vài quý phi mới tới chưa được bao lâu, lập tức liền ngồi không với Thịnh quý phi càng không ngồi yên được chính là Nhị hoàng tử Triệu ngày trước Triệu Dật mới bị Đề Kiêu mắng cho một trận ngập đầu ở trước mặt văn võ trọng thần, giờ thấy Đề Kiêu thì vẫn rất Kiêu mặc áo bào màu đen, nét mặt lạnh lùng nghiêm Dật và Triệu Quân thấy hắn tới, nhao nhao đứng thiếu niên chưa nhược quán dù sao trẻ măng, ngây ngô, đứng bên cạnh Đề Kiêu, thấp hơn một đoạn không nói, khí thế cũng yếu đi rất nhiều, giống như là trân châu bị phủ bụi Dật chắp tay hành lễ “Tần Vương điện hạ.”Triệu Quân, thân là Thái Tử, tự nhiên không cần hành lễ, chỉ hô một tiếng “Cậu”. Đề Kiêu hơi gật đầu với Triệu Quân, quét mắt vào trong điện —— hử?Diệp Ly Châu đâu?Hắn nói với hoàng hậu “Vi thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”Đề hoàng hậu mỉm cười dịu và Đề Kiêu là cùng một mẹ sinh ra, từ nhỏ quan hệ đã rất Đề Kiêu còn bé, Hoàng hậu đã rất thương yêu Đề hoàng hậu vào cung, Vương phủ cũng không hùng mạnh như bây đó, Địch Nhung liên tiếp xâm phạm biên cảnh, Lão Tần vương chết trận, lòng quân Hàm Châu tan rã, Vương phi đau buồn mà chết…Đề hoàng hậu biết, cho dù là Triệu Quân, đứa con chính mình sinh ra, ở vào tuổi tác tương tự, tâm kế cùng võ công đều thua kém một phần mười Đề hai tuổi Đề Kiêu đã theo tướng sĩ trong phủ ra sa trường, về sau, một mình hắn chống đỡ Vương phủ, chống đỡ cả Hàm Châu, tuổi còn trẻ đã thống lĩnh quân đội, mang binh chống lại ngoại địch, đánh cho bộ tộc Địch Nhung đã quấy rầy biên cảnh mấy chục năm tổn thương nguyên khí nặng mấy năm ngắn ngủi, Hàm Châu rộng lớn không còn là vùng đất hoang vu lạc hậu trong mắt người ngoài nữa, Tần vương phủ cũng không bị người lạnh nhạt Đề hoàng hậu vào cung, chẳng qua là Quý nhân lục phẩm, hoàng đế khinh thường mảnh đất Hàm Châu hoang vu, liên lụy tới cũng xem thường Đề hoàng hậu tới từ Hàm Đề hoàng hậu tốt phúc, năm đầu tiên vào cung đã có thai, dựa vào sự thông minh tài trí đã bảo vệ được hoàng tử, liền thăng ba cấp thành Quý tần, quận chúa khác họ xuất thân từ gia tộc lụi bại giống như nàng, dù cho dưới gối có con trai, có thể thăng chức đến tứ phi cũng đã là điểm cuối cùng là, Đề hoàng hậu có một đứa em trai tài giỏi, thiếu niên Đề Kiêu lớn lên, ở Hàm Châu cầm binh tự trọng, nhìn chằm chằm như hổ rình còn trẻ như vậy, có dã tâm, có thực lực lại có được lòng dân Hàm Châu, Hoàng đế mưu toan ngoài sáng trong tối đều không làm gì được Đề Kiêu, trong lòng cũng sợ hãi, dù cho cũng không thích Đề hoàng hậu, nhưng vào lúc Triệu Quân bảy tuổi, cũng không thể không sắc phong nàng làm Hoàng hẳn một đám thiếu niên quý tộc trong kinh thành, địa vị hôm nay của Đề Kiêu, cũng không chỉ là kế thừa mà có, phần lớn đều là hắn tự tay đoạt quý phi quanh năm ở trong thâm cung, chịu không nổi hơi thở nghiêm nghị đầy sát khí trên người phi đều được che chở rất tốt, các nàng đều là những phụ nữ cực tôn quý đương thời, bình thường không nhìn thấy đao kiếm, không nhìn thấy máu tanh, giết người đoạt mạng hoặc là cho người làm thay, hoặc là lén dùng thuốc độc, ngoài mặt là không nhìn thấy sự giết nữa, bình thường Thịnh quý phi thích khiêu khích Đề hoàng hậu, bây giờ chợt thấy em trai của Đề hoàng hậu mang theo đại đao nặng trình trịch tiến lên phía trước, khó tránh khỏi sẽ căng quý phi chột dạ, cúi đầu uống trà, liếc mắt ngắm trộm bảo đao Trọng Uyên trên người Đề đâu thanh đao này nặng như Thanh Long Yển Nguyệt Đao của Quan nhị gia, đã giết vô số Địch Nhung, dính máu nhiều vô số kể, quỷ thấy cũng sợ.—— Hoàng đế cũng thật là, một gã sát thần như thế, cho phép hắn vào cung làm gì chứ? Trong lòng Thịnh quý phi bực bội, chỉ lo hôm nay Đề Kiêu tính sổ với nàng ta, nếu tính sổ, bình thường Thịnh quý phi không có cẩn thận tới giọt nước không lọt như hoàng hậu, lỗi lầm của nàng ta Đề Kiêu vừa tóm là chuẩn quý phi cười nói “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ đột nhiên nhớ tới con mèo con trong cung đã chạy ra ngoài, cũng không biết cung nữ đã tìm được chưa, nô tỳ cũng không quấy rầy ngài thêm nữa, xin được rời đi với Dật Nhi trước.”Đề hoàng hậu mỉm cười nói “Đi đi, mèo con trong cung nhất định phải trông chừng cho tốt, chớ để nó chạy loạn, nếu súc sinh này không cẩn thận cào người ta, vậy thì sẽ không tốt đâu.”Thịnh quý phi cho Nhị hoàng tử Triệu Dật một ánh mắt ra hiệu, Triệu Dật cũng đi tới, hai người cuối cùng lại hành lễ với Đề hoàng hậu, rồi đi ra từ trong ra khỏi cung Chiêu Dương, Triệu Dật nói “Mẫu phi, Tư Nhu vẫn còn ở trong đó, có nên gọi nó cùng ra về không ạ?”Công chúa Tư Nhu không phải con đẻ của Thịnh quý phi, nàng ta cũng không quan tâm tới Tam công chúa không được sủng ái quý phi nói “Nó biết mình làm người ta khó chịu, tự nhiên sẽ trở lại.”Điều Triệu Dật quan tâm thực ra không phải là công chúa Tư Nhu, do dự một chút, Triệu Dật nói “Mẫu phi, nhi thần cảm thấy Diệp Nữ rất tốt, nếu có thể có được Diệp Nữ, nhất định có thể lôi kéo được Diệp thừa tướng.”Tâm Thịnh quý phi vẫn chưa hoàn toàn quyết định, nàng ta đi ở đằng trước “Về rồi hãy nói.”Công chúa Tư Nhu vốn tới trông chừng Diệp Ly Châu, nghe cung nữ nói Thịnh quý phi đi rồi, nàng xưa nay chọc Hoàng hậu chán ghét, không để ý tới chuyện trông chừng Diệp Ly Châu nữa, cũng vội vàng chuồn đi cùng Tang điện, Hiền Phi và hai phi tần địa vị thấp sợ Đề Kiêu và Hoàng hậu có chuyện quan trọng gì muốn nói, các nàng ở chỗ này ngược lại vướng chân vướng tay, vội vàng kiếm cớ lui người đi cả rồi, trong điện đều là người của mình, Đề hoàng hậu mới nói “Đề Kiêu, Diệp cô nương mảnh mai như vậy, ta cảm thấy nàng cũng không thích hợp với Thái Tử.”Đề Kiêu nói “Hôn sự của Thái Tử ngày sau hãy Ly Châu về rồi à?”Đề hoàng hậu nói “Vừa rồi Quý phi tặng nàng bông tai, cũng muốn tự tay đeo lên cho lại không có lỗ tai, sau khi cung nhân xỏ lỗ tai cho nàng, hẳn là nàng giả bộ bất cũng không phải người ngu xuẩn, khiến người ta rất thích, hiện giờ đang ở trong Thiên điện.”Triệu Quân nói với Đề hoàng hậu “Mẫu hậu, Diệp tiểu thư sắc nước hương trời, lại rất hợp với cậu.”Đề hoàng hậu chọc cái trán của Triệu Quân “Nói vớ nói vẩn, coi chừng cậu con đánh con!”Diệp Ly Châu là tiểu cô nương vừa xinh đẹp lại mảnh mai yểu điệu, nhìn thế nào cũng không hề xứng đôi với Đề Kiêu xưa nay không phải người thương hương tiếc ngọc, hắn hơi dùng sức một chút, tám phần mười là sẽ bóp nát Diệp Ly hoàng hậu nhìn thế nào, cũng không cảm thấy kiểu người đi ra từ trong đống xác chết như Đề Kiêu sẽ thích một cô bé nhõng nhẽo như mắt Đề Kiêu âm u, nhưng cũng không nói hoàng hậu thở dài, lại nói tới chuyện chính “Vừa rồi Từ thái y đã giơ tay ra hiệu, tỏ rõ Diệp Nữ không sống qua năm sau, Diệp Phụ An…”Đề hoàng hậu còn chưa dứt lời, Đề Kiêu nói “Ta đi xem nàng.”Triệu Quân cũng không muốn nghe Đề hoàng hậu ở chỗ này càm ràm, hắn nói “Cháu cũng đi!”Dáng dấp của mợ trẻ rất đẹp mắt, nhìn thêm mấy lần nữa cũng thoải mái!Đề Kiêu quét mắt lườm hắn một cái, Triệu Quân chợt lạnh sống lưng, lập tức dừng bước “Thôi, cháu cũng không phải là Thái y, đi cũng không giúp được gì.”Trong tay Đề hoàng hậu đang nắm một chuỗi hạt châu bằng bạch ngọc, trong mắt là nghi hoặc, nhưng cũng chỉ nghi ngờ trong nháy Kiêu và Diệp Ly Châu, hai người đó… Thực sự rất khó đem hai người họ liên tưởng thành một hoàng hậu tuy là chị của Đề Kiêu, nhưng nàng lại không chi phối được chuyện của sao Đề Kiêu cũng chẳng cậy nhờ gì vào nàng, mà nàng và Thái Tử lại phải dựa vào Đề Diệp Ly Châu hồng nhan bạc mệnh, chỗ nào cũng đều không thích hợp với Đề Đề Kiêu đi rồi, Đề hoàng hậu thoáng nhìn Triệu Quân “Quân Nhi, con thấy việc này thế nào?”Triệu Quân bóp một tay mồ hôi lạnh “Việc này không tốt.”Nói từ góc độ nào cũng đều không Quân lại nói “Nhưng cậu nhất định cảm thấy việc này được, dù sao cậu mới biết yêu, lần đầu đặt tâm tư trên người một nữ nhân.”Đề Kiêu vào Thiên điện, hai cung nữ không biết vì sao Tần Vương tới đây, nhỏ giọng nhắc nhở “Thưa Điện hạ, tiểu thư Diệp gia đang nghỉ ngơi ở bên trong.”Đề Kiêu nói “Bản vương biết, các ngươi đều lui ra.”Cung nữ mặc dù ngờ vực, nhưng cung Chiêu Dương là địa bàn của Hoàng hậu, lời Đề Kiêu, các nàng không dám không người đều đi rồi, Đề Kiêu mới đi đến phòng dù trời tháng năm, bên ngoài nắng gắt như lửa, nhưng trong thiên điện lại là một mảnh mát lạnh. Diệp Ly Châu vẫn còn đang mặc áo lụa xanh biếc, sắc lụa rất nhạt rất mềm, tựa như cỏ non ngày xuân vừa nhú mầm, hiện lên một chấm vàng lụa mỏng như cánh ve có chừng 7-8 tầng, tôn lên màu da trắng muốt như tuyết của nàng, đôi bàn tay mảnh mai thon dài xếp chồng trước ngực, đầu ngón tay hiện lên màu hồng nhạt dịu dàng, nhìn là đã khiến người yêu Đề Kiêu tiến vào, Diệp Ly Châu cũng đã tỉnh, nhưng nàng chưa mở Ly Châu lại cảm thấy thân thể mình trở nên khá hơn, thoải mái hơn rất giác này giống với mấy lần nghe được tiếng bước Ly Châu cũng không rõ mình có nên giả vờ hôn mê tiếp hay không, nghe bước chân này, rất là vững vàng, không giống như tiếng bước chân của đàn bà con này là trong cung của Hoàng hậu, cũng không có người đàn ông thực sự nào, đại khái lại là thái y tới bắt nhiên như dự đoán, cổ tay của nàng bị nắm Ly Châu an tâm giả vờ ngủ, muốn chờ Hoàng hậu tới rồi mới tỉnh, nếu lúc này nàng tỉnh lại, Quý phi tám phần mười sẽ còn muốn đem bông tai đeo vào lỗ tai mới xỏ của tay bị vuốt nhẹ hai cái, toàn thân Diệp Ly Châu đều tê dại, như là lúc sắp chết được độ một ngụm dưỡng khí người Diệp Ly Châu chưa bao giờ nhẹ nhàng như nghĩ thầm, vị thái y này cũng giỏi quá, chẳng qua là ấn lên huyệt đạo trên tay nàng, đã có thể khiến thân thể của nàng nhẹ nhõm nhiều như hồn không chỉ có một mình Diệp Ly đầu tiên Đề Kiêu dịu dàng như vậy chạm vào một người con gái, hóa ra, da thịt của nàng mềm mại như thế, sẽ khiến hắn có cảm giác lạ kỳ thế này…Đã sờ tay nàng, việc hôn nhân của hai người xem như là đã quyết định Kiêu chợt nhớ tới cái gì, cúi đầu nhìn dái tai của Diệp Ly tai của nàng trơn bóng, hơi có chút sưng đỏ, chỗ xỏ lỗ tai còn có một cuống lá trà thật Kiêu đem cuống lá trà ngắt đó, hắn rõ ràng phát hiện lông mi của Diệp Ly Châu run nhất định là tỉnh Kiêu nói “Mở mắt ra.”Diệp Ly Châu nghe giọng cảm thấy không đúng, nàng lặng lẽ mở một con mắt ra mặt của người đàn ông khôi ngô sáng sủa, ánh mắt lạnh băng, cho người ta cảm giác như núi tuyết trắng không phải thái gã xấu xa ghét nàng còn trừng nàng nàng giả chết liệu có muộn quá không?Hình như muộn Ly Châu không đoán ra được thân phận của người đàn ông này, nàng nghĩ, có thể ra vào Diệp phủ, khiến cung nữ quỳ xuống, có thể ra vào cung đình, thêm tuổi còn trẻ như vậy, thân phận chắc hẳn không tầm thường, có lẽ là ngự tiền thị vệ đeo đao gì gì đó không dám gọi người, dưới tình huống chuyện gì cũng đều chưa rõ, kêu to chỉ có mất thân phận, sợ truyền ra thành chuyện bê đầu nhỏ của Diệp Ly Châu xoay vòng vòng, cũng không xoay ra được thứ lặng lẽ nhắm lại rồi lại mở con mắt kia trái lặng yên không tiếng động lấy ra một cái khăn từ trong tay áo bên phải, đột nhiên che mặt mình lại không để cho hắn nhìn lụa mỏng như vậy, che lên mặt nàng, nhưng nốt chu sa sáng rực giữa lông mày của nàng, lại như ẩn như hiện dưới khăn lụa.
ly châu trong lòng bàn tay