Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt nhìn, quay đầu ra cửa. Tiểu bánh bao tuy còn nhỏ, nhưng vất vả nhớ kỹ dạy dỗ của phụ thân, không thể quá bám mẫu thân. "Sở Sở, không ai bồi nương, rất đáng thương a! Bảo bối ngoan lưu lại bồi mẫu thân đi ~~"
Chương 33: Nhan nghi. Tiểu Bánh Bao Ô Trạch Vũ ngồi trên ghế da to đùng, cả thân mình nho nhỏ đều bị cái bàn làm việc cũng to đùng che lại. Hai cái chân ngắn gác lên cái ipad cha mới mua, bé đang lên mạng xem tranh ảnh, hai ngày nay Bánh Bao chán đi học, mặc cho phụ thân bé nói
Hắn ôn nhu nói , thật đúng doạ người . Tiểu Nhi cũng vâng lời , mỉm cười với hắn một cái . Hắn thật sự bị tiểu bánh trôi đây làm cho thích thú rồi , khả ái chết người rồi ! -" Em mấy tuổi rồi ?"_ -" Dạ .. 22 rồi !"_Tiểu Nhi nói trong sự hồn nhiên .
☆, một lần tiến hóa "Thư phụ, người đặt tên cho nó là gì?" Sau khi trải qua một lần tiến hóa, thân thể đã trưởng thành giống như đứa trẻ nhân loại đã lên 10 tuổi, Vân Lan đứng cạnh chiếc giường đặt tiểu á thư nho nhỏ, nhìn chăm chú vào tiểu á thư, mặt không chút thay đổi hỏi.
Một con tấn công em và em cũng làm nó bị thương. Em chạy thoát nhưng thấy áy náy vì mình không những "ăn trộm" đồ ăn nhà "người ta" mà còn làm bị thương "người ta". Thế là em quay lại hy vọng có thể "giải thich" và xin lỗi. Nhưng lúc này chả thấy hai con báo
Hết bị trêu là má bánh bao, "thế lực nhí" 5 tháng tuổi của nữ ca sĩ lại bị lôi ra làm mẫu tóc cho mẹ. Em bé mắt một mí được Đông Nhi mua rất nhiều băng đô, kẹp tóc. "Tiểu bánh bao" nhà Đông Nhi làm người mẫu nhí bất đắc dĩ của mẹ, nhưng trông cũng xinh xắn quá
Truyện đam mỹ song tính sinh tử "Bao Dung Bất Hoàn Mỹ". 40. Truyện song tinh sinh tử "Hoàn Mỹ Phù Hợp". 41. Đam mỹ sinh tử văn "Lão Công Thao Nhẹ Nhàng Thôi". Truyện đam mỹ song tính sinh tử văn là thể loại truyện tình yêu nam nam. Ở đây nhân vật thụ là song tính nhân, có thể
Đoàn phim Thần điêu đại hiệp 2014 vừa khởi quay được ít ngày thì tạo hình nhân vật Tiểu Long Nữ của Trần Nghiên Hy đã bị cư dân mạng chế thành "Tiểu bánh bao". Mặc dù nữ diễn viên xứ Đài đã cố gắng giảm cân nhưng nỗ lực của cô vẫn chưa thuyết phục được người hâm mộ tiểu thuyết Kim Dung.
Vay Tiền Online Chuyển Khoản Ngay. Editor ChieuNinhTằng Tử Phu đứng thẳng người, mắt nhìn câu đối mình viết, hài lòng gật gật đầu, quay đầu nhìn vẻ mặt mê mang của Lý Sở Hà, nhíu mày hỏi "Sở Hà?" A... Lý Sở Hà lấy lại tinh thần, trên mặt hơi có chút mất tự nhiên nói "Đại biểu tẩu, thật sự là không ngờ tẩu lại có tài học như thế, Sở Hà bội phục."Tằng Tử Phu xấu hổ cười cười "Sở Hà, ngươi quá khen, vậy chúng ta cứ dựa theo như đã nói mà làm. Bên Lai Qúy, Thúy Cúc còn phải làm phiền Sở Hà hỗ trợ... Ta chỉ là..." Lý Sở Hà liền vội vàng gật đầu "Đại biểu tẩu xin yên tâm, Sở Hà cũng không phải là người lắm miệng!" Tằng Tử Phu cười gật gật đầu "Ta đi về trước đây, sắp đến buổi trưa rồi ta còn phải nấu cơm."Lý Sở Hà nhìn qua bóng lưng Tằng Tử Phu, tiếc nuối lắc đầu! Tuy nói yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’ nhưng lại không gặp sớm! Mình cần phải đi luyện chữ một chút, tĩnh tâm!Lý Quang Xuân từ trong sân đi tới nhìn đến nhi tử đang ngẩn người hỏi "Sở Hà, con đây là?" Lý Sở Hà lấy lại tinh thần "Cha, hài nhi không có việc gì. Vừa rồi đại biểu tẩu đến nói chuyện bán câu đối cùng hài nhi, hài nhi cảm thấy được, liền đồng ý."Lý Quang Xuân gật gật đầu "Cũng tốt, bổ sung chút ít gia dụng, ai... Lại ủy khuất cho con, nếu cha không đắc tội... Ai." Lý Sở Hà không đồng ý lắc đầu "Cha, ủy khuất như thế nào? Như vậy cũng tốt, bình bình đạm đạm, cũng là loại phúc khí. Còn có, Thạch thôn trưởng muốn mời con đi nhà hắn dạy Tôn Tử hắn đọc sách. Con đã suy nghĩ xong, tây phòng bên kia của chúng ta cũng không có người ở, có thể đổi thành một học đường giản dị không? Thích hợp thu chút phí tổn, cũng tốt duy trì sinh kế của gia đình, cha, ngài cũng không cần khổ cực như thế, cũng nên ngẫm lại hưởng phúc thanh nhàn rồi!"Lý Quang Xuân suy nghĩ, cảm thấy vấn đề này có thể thực hiện được "Nông dân đều kham khổ, lại có mấy nhà người ta có thể xuất ra mấy lượng bạc cho con của mình đi thị trấn học trường tư thục. Sở Hà, con tính toán thu bao nhiêu?"Trong lòng Lý Sở Hà nghĩ một hồi "Giấy bút, văn chương vẫn phải cần tiền, còn có sách vở, con tính toán sơ qua, những phí tổn đại khái này cho nửa năm của mỗi hài tử, ít nhất đều cần một trăm văn tiền, hoặc không hơn. Mỗi hài tử một năm thu phí ba trăm văn, cha cảm thấy thế nào?" Lý Quang Xuân gật gật đầu "Ở tại nông thôn, ba trăm văn cũng không phải con số nhỏ rồi, nhưng mà tích cóp cũng có thể lấy ra được, cứ như vậy đi."Xế chiều hôm đó, Tằng Tử Phu liền đi theo Thạch Lai Phúc đánh xe lừa đi thị trấn, thu mua những thứ cần thiết, ba bánh bao nhỏ liền nhờ Thạch Lý thị trông nom, cũng may ba đứa bé rất là hiểu chuyện, cũng không khóc Tử Phu cũng có chút bận rộn, ngoại trừ đi theo Thạch Thúy Cúc, Vương đại tẩu cùng nhau kết nút thắt còn phải gạt hai người viết câu đối. Thạch Lai Phúc ở bên cạnh với Tằng Tử Phu, trong lòng đột nhiên cảm thấy mình rất là vô dụng, phải để nương tử vất vả kiếm tiền, nếu như mình cũng biết viết chữ thì tốt rồi. Cũng nghe nói Lý Sở Hà chuẩn bị mở một lớp tư thục nhỏ trong nhà. Trong lòng cũng có ý Tử Phu ngẩng đầu, thả bút lông trong tay ra rồi vuốt vuốt cổ tay đau nhức của mình. Chỉ còn bốn ngày nữa là tới ngày đại phiên chợ rồi, cũng may cái nút đều được kết xong. Hiện tại chỉ cần nắm chặt viết câu đối nữa thì tốt rồi. Thạch Lai Phúc ôm Tiểu Bùn thấy Tằng Tử Phu bởi vì thức đêm, hai mắt đã đỏ bừng, trong nội tâm rất là không thoải mái. Mấy ngày nay bất kể là công việc gì, Thạch Lai Phúc đều cướp làm, hy vọng có thể giảm bớt mệt nhọc cho Tằng Tử Tử Phu cười cười với Thạch Lai Phúc, cũng phát giác mấy ngày nay Thạch Lai Phúc không thích hợp, trong lòng cũng hiểu được là nguyên nhân gì, nhưng cũng không biết đi nói như thế nào, ôm lấy Tiểu Bùn nói "Tiểu bướng bỉnh của ta, như thế nào luôn chơi xấu trong ngực của cha con?"Tiểu Bùn cầm lấy vạt áo trước ngực Tằng Tử Phu "Bùn.. Bùn.. Nương.. Bùn." Tằng Tử Phu giật mình, nước mắt dâng lên, thì ra, thì ra được người gọi là nương là hạnh phúc như thế. Thạch Lai Phúc cũng ngẩn ngơ, khuôn mặt hâm mộ "Kêu cha một tiếng, mau gọi cha." Ánh mắt Tiểu Bùn nghi hoặc, vẫn là từng tiếng từng tiếng hô Bùn, nương, Bùn. Tuy phát âm không rõ ràng lắm, nhưng Tằng Tử Phu nghe rõ, cũng rất rõ Tiểu Bùn hung hăng hôn mấy cái, có chút hưng phấn nói với Thạch Lai Phúc "Phúc ca, Tiểu Bùn gọi ta là nương, hắn gọi ta là nương!" Trong lòng Thạch Lai Phúc lại thương tâm, nhưng mà lại vui vẻ phát ra từ nội tâm vì Tằng Tử Phu "Lúc nào mới có thể gọi ta là cha đây." Tằng Tử Phu một bộ dạng xấu xa "Chậm rãi chờ xem." Sau đó quay đầu lại tiếp tục để cho Tiểu Bùn gọi mình là nương, Tiểu Bùn lúc ban đầu còn phối hợp, nhưng qua một hồi, mặc kệ Tằng Tử Phu dụ dỗ như thế nào cũng không lại mở miệng kêu nữa, còn nheo hí mắt, bắt đầu Tử Phu thấy vậy, cũng không nên không cho Tiểu Bùn ngủ, dỗ dành xong rồi đặt Tiểu Bùn vào trên giường nhỏ. Thấy Cỏ Nhỏ và Tiểu Diệp Tử đều đã tỉnh lại, đang tự chơi đùa với đầu ngón tay của mình ở đằng kia. Tằng Tử Phu lên tinh thần, ôm lấy Cỏ Nhỏ, một câu một câu gọi nương, trong mắt chờ đợi nhìn qua Cỏ Nhỏ. Ngay tại lúc Tằng Tử Phu muốn buông tha rồi, Cỏ Nhỏ lại lên tiếng, nhưng dĩ nhiên lại là gọi tỷ’Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc nghi hoặc đối moặt nhìn thoáng qua nhau, ngay sau khi Cỏ Nhỏ kêu lên vài tiếng tỷ’, mới kêu lên một tiếng tiêu chuẩn cha’. Thạch Lai Phúc vừa nghe, trực tiếp ôm qua Cỏ Nhỏ từ trong ngực Tằng Tử Phu. Một hồi cọ cọ khuôn mặt, một hồi hôn nhẹ lên má. Bởi vì chòm râu của Thạch Lai Phúc cọ cọ làm cho Cỏ Nhỏ rất là khó chịu, không lâu sau liền oa oa khóc lớn cho Thạch Lai Phúc bối rối chà xát hai tay, Tằng Tử Phu liếc mắt nhìn Thạch Lai Phúc, ôm qua Cỏ Nhỏ theo từ trong ngực Thạch Lai Phúc lưu luyến không rời "Xem đi, gọi cha không gọi nương, biết rõ khó chịu chưa." Nhưng mà, Cỏ Nhỏ cũng là dễ dỗ không lâu sau liền ngừng khóc, có lẽ bởi vì khóc, cũng bắt đầu ngáp buồn ngủ Lai Phúc nhìn qua duy nhất Tiểu Diệp Tử còn tỉnh đang nhìn mình, không cam lòng ôm lấy Tiểu Diệp Tử nói "Gọi cha, tới gọi cha đi." Ai biết Tiểu Diệp Tử không chỉ không nhìn Thạch Lai Phúc, còn xoay người hướng về phía Tằng Tử Phu vươn tay, trong miệng y nha y nha. Tằng Tử Phu cười cười, ôm lấy Tiểu Diệp Tử, chọc chọc lên trán Thạch Lai Phúc "Phúc ca, Tiểu Diệp Tử so với Tiểu Bùn Cỏ Nhỏ chúng ta lại nhỏ hơn cả tháng đó, nhìn chàng kìa, Cỏ Nhỏ đã gọi chàng là cha chàng còn không biết đủ sao?"Thạch Lai Phúc xấu hổ gãi gãi cái ót, cười ngây ngô nói "Nương tử, ta làm cha!" Tằng Tử Phu bất đắc dĩ liếc mắt "Chàng đã sớm làm cha!" Thạch Lai Phúc nhìn biểu lộ của nương tử, cũng hiểu được mình nói sai, nhưng thật sự là trong lòng vẫn cảm thấy rằng, từ ngày hôm nay mới xem như chân chính trở thành cha!Lúc trước Tằng Tử Phu thiết kế xe lừa có bốn bánh xe, so với hai cái bánh xe muốn rộng rãi hơn, phía trước còn nhiều thêm ra một tấm ván gỗ. Thời điểm Thạch Lai Phúc đánh xe vừa vặn ngồi ở đó, chen chúc một chút vẫn có thể để hai người cùng ngồi. Thạch Lai Phúc và Vương lão đại ngồi cùng nhau thay phiên đánh xe, Tằng Tử Phu, Thạch Thúy Cúc, Vương Thạch thị còn có Lý Sở Hà ngồi ở đằng sau, tới chỗ lên dốc thì Lý Sở Hà và Vương đại ca liền xuống đẩy, Vương đại ca cũng cột con lừa nhà mình đến trước xe, trái lại như vậy tốc độ đánh xe cảm giác nhẹ nhàng hơn rất rõ hôm nay là đại phiên chợ, trên chợ người muốn bán đồ khẳng định nhiều. Vì muốn chiếm được vị trí tốt ở cửa lớn của chợ, trong đêm mấy người liền đi vào thị trấn. Đến chợ, trời còn chưa sáng, nhưng đã nhìn thấy tốp năm tốp ba người đang xếp hàng ở cửa ra vào. Vương đại ca và Thạch Lai Phúc rất nhanh lập tức dừng xe, liền cùng Lý Sở Hà đi đến chỗ xếp hàng. Tằng Tử Phu sợ mấy người bị đông lạnh, liền cùng Vương đại tẩu ôm chăn bông đã chuẩn bị mang đến cho nhóm người Thạch Lai Phúc để cho bọn họ choàng lên, dù sao ba nữ nhân chen chúc trên xe lừa dùng hai cái chăn bông cũng đã bởi vì gần hết năm, đại phiên chợ tiểu phiên chợ, hai nhà Thạch Lai Phúc và Vương đại ca đều đi, cùng quản sự chợ lăn lộn cũng đã quen mặt. Hơn nữa Tằng Tử Phu biết làm người, mỗi lần đều hoặc ít hoặc nhiều nhét chút món tiền nhỏ. Đại phiên chợ là phiên chợ lớn trước khi hết năm, vì có thể chiếm vị trí tốt, ngoại trừ trời chưa sáng đi ra cửa ra vào xếp hàng, còn có rất nhiều thương hộ có chút bối cảnh đi cửa mà, bởi vì là đại phiên chợ, một năm chỉ có một ngày, vì lý do an toàn, Huyện thái gia đều phái quan sai tiến đến giữ gìn trật tự. Đương nhiên, đây cũng là khéo léo biến tướng thu phí bảo hộ’, phụ trách là quan sai Ngưu Đại Thành, cho nên thuận lý thành chương mấy người Tằng Tử Phu chiếm được vị trí tốt chính là vị trí thứ hai ở cửa chính của kỹ xe lừa, Thạch Lai Phúc chuyển cái bàn từ trên xe xuống, ba nam nhân bày xong quán, Tằng Tử Phu giúp đỡ Lý Sở Hà mang câu đối dựa theo nội dung, chia làm sáu chồng, nút thắt trực tiếp treo đã sáng rõ, lục tục có người đến trước quầy hàng mua sắm câu đối, vẫn là năm văn tiền một bộ, nhưng nút thắt lại có nhiều người xem, ít người hỏi. Thạch Thúy Cúc đứng ở một bên rất là lo lắng. Tằng Tử Phu mím môi, lôi kéo Thạch Thúy Cúc, Vương đại tẩu nói mấy câu, ba người thương lượng xong cảm thấy có thể thực hiện tiếng cùng ba người Thạch Lai Phúc, liền cùng nhau đi dạo qua một vòng ở bên ngoài, trở lại trước quầy hàng, giả dạng làm người mua. Tằng Tử Phu mở miệng nói "Nha, đây không phải nút thắt thoát vận rủi sao? Ở cái huyện thành nhỏ này cũng có bán hả!" Tuy giọng nói không lớn, nhưng cũng có thể làm cho dân chúng chung quanh nghe được, liền có người dừng bước lại, Thạch Thúy Cúc mở miệng nói "Tỷ, cái gì mà nút thắt thoát vận rủi vậy?" Tằng Tử Phu biểu hiện ra một bộ dạng kiến thức rộng rãi nói."Ngươi đây cũng không biết, tướng công nhà của ta chính là thu mua cho nha môn huyện chúng ta, chính là ở trong phủ Huyện lão gia đã thấy. Nghe nói chỉ có kinh thành có thôi, loại nút thắt này thời điểm lễ mừng năm mới treo ở trong nhà, trước cửa phòng, chính là có thể ngăn cản vận rủi, một năm đều là ngày tốt lành!" Vương tẩu tử cũng là diễn viên trời sinh "Vị đại muội tử này, ngươi nói thật sự? Thần kỳ như vậy? Ta mua một cái, lão bản bao nhiêu tiền?"Sắc mặt mấy đại lão gia Thạch Lai Phúc nhưng lại có chút xấu hổ, nhưng dựa theo lúc trước đã nói, hai văn tiền một cái. Vương đại tẩu sảng khoái rút bạc ra "Cho ta ba cái."Tằng Tử Phu cũng rút bạc ra nói "Ta muốn năm." Thạch Thúy Cúc đứng ở một bên kinh ngạc nói "Vì sao mua nhiều như vậy? Mua một cái còn chưa đủ sao?" Tằng Tử Phu cười trả lời "Ngươi lại không hiểu rồi, nhà của ta có năm phòng có người ở, đương nhiên muốn mua năm rồi." Vương đại tẩu cũng phụ họa nói "Đúng vậy, đúng vậy, nhà của ta có ba cái phòng có người ở, đây chính là đại phúc khí đó."Thạch Thúy Cúc cũng liền vội vàng gật đầu "Được, ta muốn hai cái." Nói xong liền tìm bạc trong người. Chung quanh cũng bắt đầu có người theo phong trào rồi, mọi người là có tâm hư vinh, sớm nghe xong lời mấy người Tằng Tử Phu nói, cũng biết rõ phần nào. Về sau người tới xem náo nhiệt vây tới hỏi thăm, liền vẻ mặt đắc ý nói "Tướng công nhà ta, năm trước từ kinh thành mua về, nhưng ở kinh thành phải năm văn tiền đó. Chính là treo ở trong nhà, đó là có tác dụng, sinh ý trong nhà năm rồi tăng lên bội phần." "Đúng vậy, nhà biểu tẩu của ta có mở quán, trong nhà cũng có, bán cho ta hai cái"Mấy người Tằng Tử Phu sau khi nghe, nhìn nhau cười, liền rời đi, đợi một thời gian uống cạn chun trà, mới lượn trở về. Hiện tại nút thắt cũng không cần phải rao hàng rồi, do hai người Thạch Thúy Cúc, Vương đại tẩu giúp đỡ thu bạc, Tằng Tử Phu ở bên cạnh Lý Sở Hà giúp đỡ bán câu đối. Đến buổi trưa, mấy người đều ăn tạm một buổi tối, Thạch Thúy Cúc, Vương Thạch thị đến trong phòng Tằng Tử Phu, bắt đầu đếm tiền. Nút thắt bán hết không còn một mống, thậm chí còn có người hỏi, có còn hàng hay không. Ba người tổng cộng làm bốn trăm hai mươi chín cái nút, một cái hai văn tiền, tổng cộng bán tám trăm năm mươi tám văn. Trừ đi tiền vốn, mỗi người chia đều được hơn hai trăm văn. Thạch Thúy Cúc vui rạo rực cầm bạc trở về hậu viện "Qúy ca, thật đừng nói, đại tẩu thật sự là có bản lĩnh. Từ nay về sau ta sẽ thân cận hơn một chút cùng đại tẩu, ngày hôm nay liền có hơn hai trăm văn nè!" Thạch Lai Qúy đối với chuyện lần này đại tẩu nguyện ý lôi kéo nương tử mình đi kiếm tiền, trong lòng vẫn là rất cảm kích, cũng phụ họa nói "Nương tử, ta biết rõ bởi vì ta làm cho ngươi chịu khổ rồi, dù cho đại ca, đại tẩu trôi qua tốt, cũng là người ta tự mình kiếm được, ta không thể đỏ mắt, thời gian trước ngươi nhìn lại ngươi xem, ai!"Thạch Thúy Cúc bĩu môi, trên mặt không nói gì, nhưng là trong nội tâm lại nghĩ, nếu không phải mấy ngày nay ta như vậy, đại tẩu và đại ca có thể mang theo chúng ta cùng buôn bán sao? Chỉ sợ là bọn họ cũng cảm thấy ngượng ngùng, vốn chính là thân huynh đệ, như thế nào cũng phải để lại cho đệ đệ mình chén canh nóng để uống chứ. Đương nhiên, Tằng Tử Phu không biết rõ suy nghĩ của Thạch Thúy Cúc rồi, cho dù có biết, cũng sẽ không tỏ vẻ làm gì, mà trực tiếp không đếm xỉa tới! Tằng Tử Phu và Lý Sở Hà cũng chia được hơn bảy trăm văn tiền. Một ngày khẩn trương này kiếm được gần một lượng bạc, trong lòng cũng rất là vui vẻ, cuối cùng là không có phí công vất vả không phải sao?
Cùng đọc truyện Nông Phụ của tác giả Kim Sai Thập Nhị tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại xuyên qua, điền văn, sủngConverter nothing_nhh Tàng Thư ViệnEditor JunneNhân vật Hứa Thảo & Dương Phú Quý + một đám phối hợp diễnNàng xuyên qua nhập vào một nhà nông dân nghèo, lấy một phu quân hiền lành thời cổ đại, sau đó còn được tặng kèm một tiểu bánh dõi theo quá trình làm giàu, kiếm tiền nuôi dưỡng bánh bao bằng tri thức hiện đại của nàng.
Thể loại xuyên qua, điền văn, sủngConverter nothing_nhh Tàng Thư ViệnEditor JunneNhân vật Hứa Thảo & Dương Phú Quý + một đám phối hợp diễnNàng xuyên qua nhập vào một nhà nông dân nghèo, lấy một phu quân hiền lành thời cổ đại, sau đó còn được tặng kèm một tiểu bánh dõi theo quá trình làm giàu, kiếm tiền nuôi dưỡng bánh bao bằng tri thức hiện đại của nàng.
…Bà nhớ lại câu nói có ý nghĩa đặc biệt của người gù lưng “Việc xấu người làm thì ở lại với người; việc tốt người làm thì sẽ trở lại với người!” Một người đàn bà nướng bánh mì cho gia đình mình và làm dư ra một cái để cho người nghèo đói. Bà để ổ bánh mì dư trên thành cửa sổ bên ngoài cho người nghèo nào đó đi qua dễ lấy. Hàng ngày, có một người gù lưng đến lấy ổ bánh mì. Thay vì nói lời cám ơn, ông ta vừa đi vừa lẩm bẩm những lời sau đây “Việc xấu người làm thì ở lại với người; việc tốt người làm thì sẽ trở lại với người!” Điều này cứ diễn ra, ngày này qua ngày khác. Mỗi ngày, người gù lưng đến lấy bánh và lại lẩm bẩm câu “Việc xấu người làm thì ở lại với người, việc tốt người làm thì sẽ trở lại với người!” Người đàn bà rất bực bội. Bà thầm nghĩ, “Không một lời cám ơn, ngày nào người gù này cũng đến lấy bánh ta làm rồi lải nhải giai điệu khó chịu ấy! Hắn ta muốn ám chỉ điều gì?” Một ngày kia, không chịu được nữa, bà quyết định cho người gù đi khuất mắt. Bà tự nhủ, “Ta sẽ làm cho hắn mất dạng.” Và bà đã làm gì ? Bà cho thuốc độc vào ổ bánh mì dư bà làm cho người gù! Khi bà sắp sửa bỏ ổ bánh có thuốc độc lên thành cửa sổ, đôi tay bà bỗng run lên. Bà hốt hoảng, “Ta làm gì thế này?” Ngay lập tức, bà ném ổ bánh có thuốc độc vào lửa và vội làm một cái bánh mì ngon lành khác rồi đem để lên thành cửa sổ. Như mọi khi, người gù lưng đến, ông ta lấy bánh và lại lẩm bẩm “Việc xấu người làm thì ở lại với người; việc tốt người làm thì sẽ trở lại với người.” Ông ta cầm ổ bánh đi cách vui vẻ mà không biết rằng trong lòng người đàn bà đang có một trận chiến giận dữ. Mỗi ngày, khi người đàn bà đặt ổ bánh mì cho người nghèo lên thành cửa sổ, bà đều cầu nguyện cho đứa con trai đi xa tìm việc làm. Đã nhiều tháng qua, bà không nhận được tin tức gì của con. Bà cầu nguyện cho con trở về nhà bình an. Buổi chiều hôm đó, có tiếng gõ cửa. Khi mở cửa ra, bà ngạc nhiên thấy con trai mình đứng trước cửa. Anh ta gầy xọp đi. Quần áo anh rách rưới đến thảm hại. Anh ta đói lả và mệt. Khi trông thấy mẹ, anh ta nói “Mẹ ơi, con về được đến nhà quả là một phép lạ. Khi con còn cách nhà mình cả dặm đường, con đã ngã gục vì đói, không đi nổi nữa và tưởng mình sẽ chết dọc đường. Nhưng bỗng có một người gù lưng đi ngang, con xin ông ta cho con một chút gì để ăn, và ông ta đã quá tử tế cho con nguyên một ổ bánh mì ngon. Khi đưa bánh cho con, ông ta nói “Đây là cái mà tôi có mỗi ngày, nhưng hôm nay tôi cho anh vì anh cần nó hơn tôi!” Khi người mẹ nghe những lời đó, mặt bà biến sắc. Bà phải dựa vào thành cửa để khỏi ngã. Bà nhớ lại ổ bánh mì có thuốc độc mà bà đã làm sáng hôm nay. Nếu bà không ném nó vào lửa thì con trai yêu quý của bà đã ăn phải và đã chết ! Ngay lập tức bà nhớ lại câu nói có ý nghĩa đặc biệt của người gù lưng “Việc xấu người làm thì ở lại với người; việc tốt người làm thì sẽ trở lại với người!”
Reads 28,963Votes 233Parts 2Complete, First published Oct 11, 2014Phi V chương tiết tổng điểm vote 840940 tổng số lượng bình luận sách 710 số lượng bookmark hiện tại 2528 văn chương tích phân 26,122,782 Hiện đại nữ tử Tiêu Lê bởi vì trượng phu nhiều lần sanh non dẫn đến không thể sinh dục, trượng phu lại tình đừng luyến ở bên ngoài có tiểu Tam nhi cuối cùng ly hôn. Tiêu Lê mượn rượu kiêu sầu xuyên thành cổ đại nữ tử Tiêu Lê Hoa. Tiêu Lê Hoa là cái hư vinh lười biếng người gặp người ghét cẩu gặp cẩu ngại nữ nhân, biến thành nàng Tiêu Lê lại mừng rỡ như điên, bởi vì nàng có 2 cái nhi tử, nàng phát thề muốn làm giàu cho 2 cái oa tốt nhất cuộc sống! Đứa nhỏ cha giống như cũng không sai, vậy thì cùng nhau quá đi. Bất quá này nhà chồng nhân cũng thật đủ cực phẩm , vẫn là trốn tránh chút đi! Nội dung nhãn xuyên việt thời không Tìm kiếm keyword nhân vật chính Tiêu Lê Hoa, Tạ Hữu Thuận ┃ phối hợp diễn Thạch Đầu, Mộc Đầu, Tạ gia một đám người ┃ cái khác trùng sinh, làm ruộng, ấm áp, cực phẩm328xuyênviệt
ôm tiểu bánh bao xuyên qua làm nông phụ