Charles michel de l'épée - được mệnh danh là cha đẻ của cộng đồng người khiếm thính và bộ chữ ngôn ngữ ký hiệu mà chúng ta sử dụng để dạy cho người khiếm thính hiện tại. Ông đã dành cả cuộc đời mình để nghiên cứu và tìm ra cách xây dựng bộ chữ cái nhằm dạy học cho người khiếm thính của Pháp nói riêng, toàn thế giới nói chung.
Khả Ái là cô bé bị khiếm thính bẩm sinh, khả năng nói chuyện hạn chế, do đó Ái gặp khó khăn trong quá trình học tập. Hành trình học tập của Ái là một quãng đường rất dài, em từng nhiều lần
Vậy nên hãy thông cảm cho họ". Một người có em gái là người câm điếc cũng đứng ra lý giải: "Em gái tôi là người câm điếc. Cách sắp xếp trình tự câu từ của họ không giống chúng ta. Họ chỉ có thể cố gắng biểu đạt ý tứ, còn vào tai người nghe thì có lẽ sẽ
Dù mαռg gương ṃặṭ biến dạng từ khi ṃớเ sเռɦ ra kɦเếռ ռɦเều người kɦเếp sợ, nhưng cô ɓé vẫn vượt lên tất cả để có cuộc sống hạnh phúc. Năm 1994, ṃột ɓé gáเ sเռɦ ra ở Nhật Bản đã trở tɦàռɦ ṭâṃ đเểṃ ͼɦú ý của dư luận khi mαռg kɦυôռ ṃặṭ dị […]
Tiếng lòng của người khiếm thính như được nói hộ qua từng nét vẽ, màu sắc. Giờ đây, phòng tranh không chỉ là nơi để các bạn thể hiện tài năng, mà còn có thể kiếm thêm thu nhập, trang trải cho cuộc sống, vượt lên số phận để hướng tới một tương lai tươi sáng hơn.
22 tuổi, Nguyễn Thái Thành, chàng trai khiếm thính quê Bắc Giang có cửa hàng riêng tại thủ đô. Để có thành công này, Thành từng lê la khắp cửa hàng cắt tóc xin học rồi đạp xe quanh làng mời mọi người ra cắt miễn phí. Khác với khách quen chỉ cần ra hiệu Thành sẽ hiểu làm gì, nhưng với khách mới, cậu giao tiếp bằng giấy, bút hoặc điện thoại.
Là con gái của bố mẹ khiếm thính, Olivia may mắn được lớn lên cùng Auslan, tức cô có một gia đình cùng trong một văn hóa khiếm thính chứ không như nhiều
Tuy nhiên, một bà mẹ người Anh có con trai bị khiếm thính đã nghĩ ra một cách rất sáng tạo để con trai Freddie - 4 tuổi của mình không trở nên quá khác biệt khi đeo thiết bị này. Cô đã sáng tạo ra những đồ vật nhỏ trang trí kèm theo máy trợ thính của con.
App Vay Tiền Nhanh. shame à, đừng hỏi tại sao lại có phần hai, thật ra chuyện của mình cùng Tiểu Thiên cũng diễn ra sắp tròn 1 năm rồi, ngày 22/12 này là đúng 1 năm hai đứa "quen" nhau. Tiểu Thiên ngày càng ... béo tốt ra vì cứ ăn ngủ học rồi đi chơi với mình byebye Mình cũng đã nói về việc làm của mình, ý là việc viết lại câu chuyện review quen nhau của mình và Tiểu Thiên rồi up lên Voz ấy sweat Trước hết thì để mình kể lại việc đó cho các bác Hôm đấy, mình mở Voz lên và cho Tiểu Thiên đọc cái thớt này. Phản ứng của Tiểu Thiên khá là buồn cười sau khi đọc xong "Anh viết văn dở ẹc" chẳng biết học đâu từ dở ẹc -_- Chỉ thế thôi đó. Mình gần như kiểu bị sock. Mình hỏi "Em có cảm giác gì không ?" Tiểu Thiên cười rồi ghi mình viết vào cuốn sổ mới, sổ cũ đầy rồi, vs cả viết vào sổ thì còn lưu lại được "Em thật sự hạnh phúc vì khi đọc hết điều anh viết văn dở ẹc" "Đừng có nói anh viết văn dở nữa" Tiểu Thiên lại cười "Anh viết dở ẹc thật đó, em trí nhớ thật là kém cỏi, nhiều lần em quên mất những điều kỷ niệm vui vẻ này, nhưng anh viết lại và em nhớ lại tất cả vì anh" Ghi xong Tiểu Thiên bay lên ôm cổ mình hôn 1 cái, mình cười rồi ghi "Anh tưởng em sẽ giận" "Em vì sao giận anh khi viết truyện" "Ý anh là... anh viết ra và rất rất nhiều người đọc được. Anh trước đây cũng từng hỏi em, em nói là sẽ không vui khi anh làm vậy" Tiểu Thiên ngước đầu như kiểu ráng nhớ là mình có làm vậy không, xong cuối xuống ghi "Em không nhớ, nhưng thật nhiều người đọc em không biết và trên mạng em cũng không hành động cùng. Em cảm giác vui vẻ" "Uhm, thế được rồi" Thế rồi hai đứa lại quay ra, lôi mấy thứ linh tinh mà hai đứa đã từng tặng nhau ra rồi ngồi nói chuyện. Hai đứa nhắc lại lúc tỏ tình. Tiểu Thiên bảo "Lúc đó đáng sợ anh lắm" "Là sao, anh làm gì em sợ" "Anh làm em tim đập mạnh dữ dội, lúc đó em cảm giác đau đầu và quay vòng vòng. Anh đứng sau em và nhận ra rất rõ anh, chỉ muốn quay lại rồi ôm anh lắm, nhưng sợ quá em khóc như con chuột nhỏ luôn đó" Mình cười lớn, xong ôm Tiểu Thiên lại vào lòng. - Suýt nữa XH Trời mưa
Giáo dụcTin tức Thứ hai, 29/3/2021, 1521 GMT+7 Bị suy giảm khả năng nghe năm 2 tuổi, Zheng Xuan đã nỗ lực vào đại học và trở thành tiến sĩ khiếm thính đầu tiên của Trung Quốc. Giống như nhiều người gặp vấn đề về nghe khác, Zheng, quê Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc, từ nhỏ đã phải nỗ lực rất nhiều để trở nên "bình thường" trong mắt người xung quanh. Năm 2 tuổi, Zheng mắc hội chứng cống tiền đình lớn một dị tật ở tai trong do di truyền, khiến khả năng nghe suy bố mẹ khích lệ, Zheng học tiếng Quan thoại, tập nghe đài và rèn phát âm với âm thanh lớn nhất. Zheng học đọc môi lip-read - kỹ thuật hiểu lời nói bằng cách diễn giải trực quan các chuyển động của môi, mặt và lưỡi khi âm thanh bình thường không có sẵn. Lớn lên, Zheng đeo thiết bị trợ thính, đến trường bình thường 1998, Zheng là một trong số ít sinh viên khiếm thính dự gaokao, kỳ thi vào đại học có tính cạnh tranh khốc liệt nhất Trung Quốc. Cô đỗ đại học, trở thành sinh viên ngành văn học và ngôn ngữ tiếng Trung của đại học danh tiếng Vũ thấy "kiệt sức" khi phải giả vờ là người thính. Cảm giác này ngày càng trở nên tồi tệ và đeo đẳng cô. "Nhiều người điếc dùng ngôn ngữ nói, nhưng họ không thể nghe được người khác nói một cách rõ ràng. Không có sự gắn kết nào giữa họ", Zheng chia tuổi, Zheng bắt đầu hành trình tự khám phá. Cô học dùng mạng và lập tài khoản CnDeaf, diễn đàn online hỗ trợ những người gặp vấn đề về nghe. Ở đây, nữ sinh quen một người bạn có biệt danh "Three Stones", lớn hơn cô 10 tuổi. Người này không dùng ngôn ngữ nói, nhưng viết những bài luận rất mộ tài năng của "Three Stones", Zheng đã gặp anh tại khuôn viên của Đại học Vũ Hán. "Three Stones" ngồi trên thảm cỏ và dạy Zheng những kiến thức cơ bản về ngôn ngữ ký hiệu của cộng đồng người khiếm thính ở Vũ qua "Three Stones", Zheng gặp nhiều người giống mình. Họ đều là người khiếm thính, nhưng xuất sắc trong lĩnh vực riêng. Zheng Xuan đang giảng bài cho những sinh viên khiếm thính tại Đại học Sư phạm Trùng Khánh năm 2019. Ảnh Chen Lin. Cống hiếnMê ngôn ngữ ký hiệu, Zheng đã biến nó thành chủ đề luận văn thạc sĩ ngôn ngữ học. Bài luận được Đại học Vũ Hán đánh giá "luận văn tốt nghiệp xuất sắc", tạo tiền đề cho cô trở thành ứng viên tiến sĩ khiếm thính đầu tiên của Trung Quốc và bắt đầu học ngành Ngôn ngữ Ký hiệu tiếng Trung CSL tại Đại học Phục Đán ở Thượng đó, Zheng nhận ra người khiếm thính chưa được nhìn nhận đúng. "Tôi là sinh viên khiếm thính duy nhất của người hướng dẫn mình và sau nhiều năm, tôi vẫn là sinh viên duy nhất mà thầy ấy gặp", Zheng khi nhận bằng tiến sĩ năm 2009, Zheng làm việc tại Đại học Sư phạm Trùng Khánh. Ngôi trường này đã giới thiệu một chương trình giáo dục đặc biệt cho các khóa cử nhân và thạc sĩ, đồng thời tuyển dụng nhiều sinh viên khiếm gần đây phát triển khóa học online dạy CSL một cách chuyên nghiệp. Cô sử dụng thành thạo Ngôn ngữ Ký hiệu tiếng Anh, sau chương trình trao đổi gần 4 tháng ở Mỹ năm 2016. "Các ký hiệu và từ vựng đa dạng từ nơi này đến nơi khác nhưng sự biểu lộ sắc thái, ngữ pháp đều có quy tắc chung", Zheng cho hiệu "Nothing about us without us" Không có việc gì về chúng tôi mà thiếu chính chúng tôi được truyền thông mạnh mẽ, nhưng Zheng thấy lạc lõng. Lĩnh vực nghiên cứu CSL lâu nay vốn chiếm ưu thế bởi những người có khả năng nghe bình thường. "Tôi là một trong số ít người điếc trong lĩnh vực đó", Zheng 2016, Học viện Khổng tử ở Minnesota, Mỹ, tuyển giảng viên tiếng Trung bị khiếm thính cho một chương trình trao đổi. Sử dụng được tiếng Quan thoại, tiếng Anh và có thời gian dài dùng CSL giúp Zheng khi ấy không có đối cho rằng kỳ thị xã hội gắn với việc sử dụng ngôn ngữ ký hiệu đã khiến nhiều người khiếm thính xuất sắc phải học các ngôn ngữ nói. Người sử dụng ngôn ngữ ký hiệu phần lớn học tại trường dành cho học sinh khiếm thính, nơi chương trình học thuật thường ít sôi động hơn trong các trường thính thống khác."Xã hội kỳ vọng rất thấp với những sinh viên dùng ngôn ngữ ký hiệu và đó là một hình thức phân biệt đối xử", Zheng nói và đang nỗ lực xóa bỏ định kiến Minh Theo China Daily
Vì có bác hỏi hoàn cảnh gặp nhau thế nào, nên mình kể lại luôn. Nói đúng ra thì mình cũng dell tốt lành gì như những gì các bác tưởng tượng. Cách đây khoảng 3 tháng, có quen 1 người lớn hơn mình 2 tuổi, nói chung cũng chỉ là... "quen qua đường, chơi cho biết". Thì tự nhận luôn mình cũng trẻ trâu. Một hôm có thằng bạn gọi qua, kêu đi đánh lộn giúp nó, bảo kê thằng em gì đấy, chỉ cần đứng cho xôm thôi, ko cần động chạm gì. Mình cũng ừ đại, thẳng ra thằng này cũng thân, giúp nó. Lần đó kéo đi 5 thằng, đứng ở bên trường cái nơi lần đầu mình với em ấy gặp nhau. Bữa đấy ko ngờ bọn nó kéo cả băng lên, mình đành phải lao vào đập luôn, mà bị 1 thằng ku nó đạp vào bụng, bật ngửa ra sau. Em ấy thì đi xe đạp vừa trờ tới. Mình ngã đè vào ẻm. Đại khái lúc này cũng chả quan tâm gì, đứng lên thấy ẻm bị ngã, mình nói xin lỗi rồi đỡ ẻm đứng lên. Ẻm bữa đó bận 1 cái váy trắng tinh, cái đầu gối bên phải bị trầy chảy máu stick ... Mình hỏi "Có sao ko bạn ?" Thấy ẻm mặt đỏ ửng, không nói gì hết, cà nhắc đứng lên. Cái chân trắng mút mà có 1 chổ trầy chảy máu, nhìn... rất chi là... tiếc. sweat Lúc này phía sau cả bọn 4 thằng kia chặn hết nổi rồi, nó hô chạy. Mình lo nhìn ẻm, ko nghe, bị ăn mất 1 gậy vào lưng. Lúc này mới tỉnh mà bỏ chạy. Mà vừa chạy vừa lo nhìn ra phía sau để ngóng em ấy. Tại quả thật ẻm rất xinh stick Xong xuôi, qua vụ đó mình về nhà, cứ nằm nghĩ tới ẻm .. Thế rồi sang hôm sau quyết định cứ đứng cắm rễ ở đó, tại gần trường có quán cóc, Mình cứ ngồi đó từ sáng đến chiều... bỏ học luôn 1 tuần lễ. Cuối cùng cũng có thành tích, bữa đó thấy ẻm lại đạp xe đạp đi ngang qua stick Mừng quá, nhưng lúc này nghĩ trong đầu "Làm sao làm sao ?" Thế rồi ẻm đã gần tới chổ mình rồi, mình đứng lên ra chặn đầu xe. Gãi đầu, lúc này chả hiểu làm cái bỏ mẹ gì nữa surrender Lúc này cứ như phim. Mình nói xin lỗi, rồi hỏi ẻm có bị sao ko ? Hôm đó ẻm bận áo sơ mi, quần jean, nên cũng ko thấy cái vết trầy. Thấy ẻm nhăn mặt, đạp xe đi tiếp. Mình cũng chẳng thể làm gì... Nhưng chả hiểu sau, những ngày tiếp đó vẫn tiếp tục cắm rễ tại cái quán nước đó. Rồi 1 tuần nữa trôi qua, em ấy lại xuất hiện. Lúc này quyết định ko phóng ra như lần trước nữa, mà mình đi theo dõi. Hóa ra em ấy đến nhà thầy giáo học riêng sau này nói mới biết. Cũng chính lúc này mới biết là ẻm bị khiếm thính. sweat Thế rồi tự dưng chả hiểu nghĩ gì trong đầu, đi ra mua giấy bút, viết cho ẻm 1 lá thư nhỏ bỏ vào trong cái giỏ xe đạp "Chào. Xin lỗi vì đã làm bạn bị thương" Nghĩ trong đầu lúc đó viết chỉ vậy thôi, rồi đi... Mà sau 1 lúc lại cứ ngẩn ngơ, đứng đó gần 2 tiếng đồng hồ, ẻm đi ra. Thấy ẻm đọc được lá thư của mình. Mừng húm. Mình đứng ngay trước đầu hẻm, ẻm vừa đi ra đã thấy mình. Thấy ẻm giật mình, tỏ mặt sợ hãi lắm stick Mình lúc này chặn xe, giơ hai tay ra. Móc giấy thật ra là cuốn sổ lúc nãy mua ấy, rồi viết "Bạn còn bị đau không ?" Em ấy không nói gì, nhăn mặt phóng xe đi... Để mình ngẩn ngơ ở đó. Sau 2 tuần thì đã biết giờ giấc em ấy như thế rồi, thế nên cứ ngày thứ 6 buổi chiều là đến đó trực. Tuần thứ 3 Ko có gì tiến triển Tuần thứ 4 ko có gì tiến triển Tuần thứ 5 ko có gì tiến triển Tuần thứ 6 Em ấy vẫn thấy mình đứng ngay tại chổ đó, lúc này em ấy dừng xe lại ngay trước mặt mình, đưa cho mình 1 tờ giấy, rồi đạp xe đi mất. Mở ra xem thì thấy "Anh làm tôi sợ hãi đó" Tuần thứ 7 Mình vẫn tới, đặt vào giỏ em ấy 1 lá thư khác "Mình xin lỗi, thật sự mình ko có ý làm bạn sợ, nhưng mình muốn xin lỗi, Mình đợi bạn ở ngay đầu hẻm, nếu bạn đồng ý cho mình xin lỗi thì hãy dừng lại chổ mình, còn nếu bạn không đồng ý thì hãy cứ đi tiếp" surrender Thật tình lúc này có thể các bác đánh giá em như thằng trẻ trâu, nhưng em chỉ làm những gì em thấy... nên làm... Và cuối cùng em ấy cũng dừng lại ngay chổ em, đưa em 1 tờ giấy khác. "Anh muốn xin lỗi thật à ?" Mình lật đật lấy giấy bút ra ghi "Đúng" "Tôi rất khỏe mạnh, không sao cả" "Ở đây trời nắng lắm, mình đi qua quán bên kia ngồi nói chuyện được không?" Em ấy hơi lưỡng lự 1 lúc rồi ghi "Tôi cần phải về nhà, ba mẹ sẽ lo lắng cho tôi" "Ra vậy! mình xin lỗi rất nhiều" "Tôi không bị gì cả, nhưng anh đứng ở đây suốt cả ngày sao ?" Mình gãi gãi đầu rồi gật đầu. Em ấy cười, nụ cười lần đầu tiên từ khi biết em ấy Mình ghi "Cho tôi xin một cái hẹn được không ?" "Cái hẹn là sao ?" Vì là lần đầu tiên, nên mình cũng ko biết nói sao, nên ghi rõ "Là hẹn bạn đi uống nước thôi" Em ấy nhìn mình một lúc rồi bảo "Không được, tôi sợ lắm" "Thế này đi, tuần tới bạn vẫn đi học ở đây đúng ko ?" "Đúng rồi" "Mình sẽ đợi bạn ở quán nước này lúc 2h, hy vọng bạn sẽ đến" Em ấy đọc xong rồi ghi "Tôi về đây, ba mẹ đang lo lắng" Ghi xong em ấy đạp te te về. Tuần thứ 8 Mình đến đúng 2h, ngồi ở quán đó, ngồi mãi đến 3h30 mới thấy em ấy đạp xe đi đến. Em ấy nhìn mình cũng bất ngờ lắm, dừng xe lại ngay chổ mình, nhìn bằng ấy mắt rất là... nghi ngờ. Mình lấy giấy bút ra ghi "Mình đợi bạn từ lúc 2h đó" "Thật đó sao ?" "Thật" Em ấy lúc này đỏ mặt, mình tới luôn "4h bạn mới vào học, ngồi đây 1 tý được không ?" "Được" ...... Vậy đó, trong lần đầu "hẹn hò" diễn ra rất nhanh chóng, ban đầu mình hỏi em ấy trả lời. Đại khái tóm tắt như sau "Cái vết thương ở chân bạn thế nào rồi ?" "Khỏe rồi" "Bạn nhiêu tuổi ?" "Tôi 17 tuổi" "Mình 19 tuổi" "Vậy tôi gọi anh bằng anh nhé" sweat "Ừ, mình gọi bạn bằng em nhé ?" "Đúng rồi" .... Thế đó, 30p trôi qua rất nhanh, em ấy học xong. Mình vẫn ngồi đó đợi tiếp. Lúc em ấy ra, mình ra đứng đón. Đưa em ấy tờ thư nhỏ "Em có đt đúng không ? Đây là số đt của anh, tuần sau anh sẽ đứng đợi em ở đây lúc 2h" Em ấy ko nói gì, rồi lại đạp xe đi.
Em 24 tuổi, đang định kết hôn. Ông nội và bố, anh trai của người yêu em bị khiếm thính, các bác và chị gái thì không bị. Liệu sau này em lấy cô ấy thì con của em có bị khiếm thính không ạ? Trả lời Nên cho trẻ đo sàng lọc nghe ngay lúc mới sinh. Ảnh BVTMH Nguyên nhân gây nên khiếm thính có rất nhiều và khiếm thính do gen là một trong các nguyên nhân. Khi khám, các bác sĩ đều hỏi tìm hiểu lịch sử gia đình. Tuy nhiên có thể gen này chỉ có ở phía con trai vì từ ông nội đến bố rồi cháu trai. Vì vậy cháu gái ít có nguy cơ hơn. Theo như thông tin bạn mô tả thì có thể nếu bạn sinh con trai thì có thể có nguy cơ tuy không chắc. Bạn nên cho con đo sàng lọc nghe ngay lúc mới sinh, việc này được khuyến cáo đối với tất cả trẻ mới sinh để phát hiện sớm. Bác sĩ Nguyễn Lan AnhTháng ngày gian khó tìm âm thanh cho con khiếm thính Chặng đường chông gai tìm lại ngôn ngữ cho con khiếm thính
Đời sốngTổ ấm Thứ sáu, 3/11/2017, 1428 GMT+7 Anh chàng điển trai người Trung Quốc Đại Bảo từ chối nhiều khách mời nữ, để chờ đợi một người con gái đặc biệt. "Phi thường hoàn mỹ" là chương trình hẹn hò nổi tiếng ở Trung Quốc, thu hút sự tham gia của hàng loạt khách mời nam điển trai. Các cô gái sẽ đến đây bày tỏ tình cảm, làm mọi cách để thu hút và nhận được cái gật đầu đồng ý của chàng trai mình thích. Chương trình đã chứng kiến nhiều câu chuyện xúc động, trong đó câu chuyện của cô gái khiếm thính tên An Na và anh Đại Bảo, ở Nam Kinh, khiến người xem rơi nước mắt vì xúc động. An Na là một cô gái rất dễ thương và bản lĩnh. Vì không thể nghe nên cô hiểu những gì người khác nói thông qua khẩu hình miệng. An Na và Đại Bảo là đôi bạn thân, họ cùng nhau đi chơi, trò chuyện, trải qua nhiều kỷ niệm. Khi nghe An Na tâm sự thích một khách mời nam trong chương trình, Đại Bảo đã động viên cô đăng ký tham gia. Sợ bạn thân bị từ chối tỏ tình, anh còn chuẩn bị một video ghi lại những giây phút vui vẻ của cả hai, và động viên cô "Nếu em tỏ tình không thành công, đừng buồn vì vẫn còn người bạn là anh luôn ở phía sau em". Sau màn giới thiệu, An Na bất ngờ chia sẻ người đàn ông cô muốn thể hiện tình cảm lại chính là Đại Bảo. Cô gái 26 tuổi cho biết mỗi lần thấy Đại Bảo được các cô gái khác tỏ tình, cô đều cảm thấy xúc động. Và sau đó là mừng thầm khi thấy anh từ chối họ. "Lúc em vui anh ấy vui cùng em, lúc em buồn anh cùng em đau khổ. Một người không bao giờ đi khu vui chơi nhưng lại cùng em đến đó cả ngày. Anh có thể quay lại vì em không?", An Na ngỏ lời với Đại Bảo. Anh chàng điển trai quá bất ngờ trước hành động của cô bạn thân. Anh quay lại khi những giọt nước mắt xúc động vẫn lăn trên má. "Nếu như có một ngày anh muốn khóc, em sẽ khóc cùng anh. Anh không muốn nói chuyện, em sẽ im lặng ở bên anh... Đại Bảo, chúng ta đừng làm bạn thân nữa được không?", An Na bộc lộ tình cảm thẳng thắn với Đại Bảo. Chàng trai 28 tuổi nghẹn ngào đáp lại "Những lời anh muốn nói với em quả thực rất nhiều, trong giây phút này anh khó có thể nói hết được. Ở em, anh nhìn thấy rất nhiều điểm sáng. Có được em, anh sẽ không còn cô độc nữa. Cuối cùng anh muốn nói, anh yêu em". An Na và Đại Bảo ôm chặt nhau hạnh phúc sau lời tỏ tình. Đại Bảo còn không ngần ngại tặng cho bạn gái một nụ hôn say đắm trước sự cổ vũ nồng nhiệt ở trường quay. Mộc Miên
người con gái khiếm thính của em